Hôm sau trời vừa sáng, Tiêu Tân đã đi đến Vũ Giáo, sau đó đành mang theo nỗi thất vọng mà quay về. Mạc Đại Thúc quả nhiên là chưa quay về, không ai biết ông ấy đã đi đâu?
Làm người khác ngạc nhiên chính là, hóa ra ông cụ bảo vệ cũ đã quay về. Thì ra, cụ ông hai năm trước bị một cơn bệnh nặng, dốc lòng xin nghỉ dài hạn nửa năm. Trong lúc này, trường học mời Mạc Đại thúc làm người thay thế. Sau đó, Mạc Đại thúc lại đột nhiên ra đi không nói một lời, sau này cũng không còn xuất hiện nữa.
Theo lời ông cụ, Tiêu Tân đã có được một manh mối quan trọng, thì ra quê nhà Mạc Đại Thúc là một thị trấn nhỏ tương tây. Tuy không có địa chỉ cụ thể, nhưng dựa theo manh mối này đi tìm, nói không chừng có thể tìm được cái gì đó quan trọng thì sao.
Lúc này, Tiêu Tân cũng không tìm đến huấn luyện Tô. Vì an toàn mà thôi, thân phận hiện giờ của hắn không thể tiết lộ cho quá nhiều người biêt. Lần này quay về, hắn thậm chí còn không đi tìm *hắc tử* nốt ruồi đen, từng là bạn học cũ với nhau, cũng chỉ vì nguyên nhân này.
Cửa phòng mở ra, xuất hiện một khuôn mặt tươi cười. Thấy Tiêu Tân cuối cùng cũng đã đến, Khang Mẫn tỏ vẻ giận dỗi nói.
-Còn tưởng anh không tới, làm hại em lo lắng từ sáng đến giờ. Anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn nói sẽ bên em cả ngày !
Nhà của Khang Mẫn cũng không lớn lắm nhưng được thu dọn rất ngăn nắp cho thấy nữ chủ nhân nơi này rất ưa sạch sẽ và cẩn thận. Trước kia, Tiêu Tiêu đã từng đến đây vài lần, thấy nơi này vẫn quen thuộc như ngày xưa, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp lạ thường.
Tiêu Tân gãi gãi đầu. Ngượng ngùng nói.
-Vì để tiết kiệm thời gian, anh đi làm tí việc trước.
“Tìm được người không?” Khang Mẫn ra vẻ đã hiểu, thuận miệng hỏi.
Thấy Tiêu Tân lắc lắc đầu, Khang Mẫn nói.
-Anh không cần phải lo lắng. Em có cảm giác mãnh liệt, lần này anh xuất môn nhất định có thể tìm được người đó, mà người đó nhất định...có thể chửa khỏi mà. Nhìn anh như thế, người.....bạn đồng học cuả anh chắc chắn là nữ nhân đúng không?
Hai câu đầu thì bình thừơng. Câu sau thì..hình như có chút không ổn. Tiêu Tân theo thói quen rờ rẫm cái mũi của mình, cười khổ nói.
-Còn có thể khác sao! Nhưng không thể so được với em.
Khang Mẫn lập tức vui hẳn lên, rạo rực nói.
-Không kém nhiều lắm mà.
Nói xong, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, tự oán tự trách nói.
-Đáng tiếc em đã lớn tuổi, sau hai ba năm nữa chắc thành đậu hủ mất.
Đổ mồ hôi! Dựa theo mấy lời này, Tiêu Tân hoàn toàn khẳng định, Khang Mẫn đã trở lại bình thường, đi về đúng quỹ đạo của mình. Nàng nói chuyện y như ngày xưa. Luôn luôn có chút khoa trương. Hai lăm tuổi, già sao? Cái này....giỡn hoài!!
“Em vẫn còn trẻ mà!” Khang Mẫn để Tiêu Tân ngồi trước vào bàn ăn, sau đó vào bếp mang ra bốn cái bánh bao, một tô cháo thịt, hai món ăn vẫn còn nóng hôi hổi, rất hấp dẫn.
Tiêu Tân là lạ hỏi.
-Sao em biết anh sẽ đến lúc này, tại sao bánh bao và...mọi thứ vẫn còn nóng?
Khang Mẫn lạnh nhạt trả lời.
-Em cố ý chỉnh lửa nhỏ để giữ ấm cho nó, nếu không làm gì có chuyện trùng hợp như thế! Anh ăn nhanh đi, nguội sẽ không ngon. Em thay đồ lát.
Nói xong những lời này với giọng điệu nhạt nhẽo, nàng lập tức bỏ đi, không thèm quan tâm ra sao và quan tâm đến cảm giác của hắn. Nhìn bóng lưng nóng bỏng của nàng, Tiêu Tân có chút mất hồn, trong lòng dấy lên một tia lo lắng và bất an.
Chớ Tiêu Tân ăn xong, thời gian đã hơn mười giờ, trên bàn trống vắng chỉ còn riêng hắn. Ngồi chờ thêm một hồi lâu, rốt cục Khang Mẫn đã bước ra khỏi phòng ngủ.
Vừa rồi, Khang Mẫn mặc độc một bộ áo ngủ, hiện giờ nàng đã thay đổi hoàn toàn, bên trong là một cái áo màu xanh tay ngắn, bên ngoài khoác hờ một cái áo lông tay dài màu trắng cao cổ, phía dưới là một chiếc váy bohemian màu đen, phối hợp với đôi vớ màu đen và đôi giày màu nâu khiến nàng tươi đẹp vạn phần. Phong thái mê người. Không chỉ như thế. Nàng còn đặc biệt dùng đến một ít đồ trang sức trang nhã, vốn xinh đẹp nay nàng càng mê người hơn. Trong lúc này đôi mắt kiều diễm của nàng đang nhìn bên nọ ngó bên kia, bỗng thấy một...Tiêu Tân đang ngây ngốc nhìn mình.
“Em...Em mặc đồ đẹp như thế, không phải em muốn đi thi hoa hậu đấy chứ?” Tiêu Tân ngu ngơ hỏi.
“Ba hoa!” Khang Mẫn đắc ý ngẩng đầu lên, đưa tay chỉnh sửa quần áo pose dáng một cái, đương nhiên nàng phi thường vừa lòng với phàn ứng của Tiêu Tân.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi nhà, Khang Mẫn vui vẻ cười thành tiếng. Nàng thân thiết níu lấy cánh tay của Tiêu Tân, nũng nịu nói.
-Anh đáp ứng em, hôm nay cả ngày thuộc về em. Cho nên em quyết định, hôm nay...hãy làm bạn trai của em.
Thấy vẻ mặt Tiêu Tân có chút khác thường, Khang Mẫn nhun mũi, chu miệng nói.
-Sao rồi, anh không muốn à? Chỉ một ngày thôi mà, em sẽ không cướp anh từ tay ai đó đâu mà lo.
Nàng đã nói thế, Tiêu Tân còn gì để nghĩ. Huống chi hai người cùng có chung một mối tình đầu...một mối tình không thể quên.
“Hai ta giờ đi đâu?” Tiêu Tân hỏi.
Khang Mẫn nhìn Tiêu Tân thần bí cưới cười, dịu dàng nói.
-Hỏi nhiều như thế làm chi? Đi theo em là được thôi mà!
Một lúc sau, hai người đã đến trước một cửa hàng bán hoa. Khang Mẫn chọn một bó hoa bách hợp cùng với một bó hoa an khang hạnh phúc *Khang Nãi Hinh*, sau đó hai người đón một chiếc taxi, cùng nhau đến ngoại ô Thanh Long Sơn.
Sau khi lên xe, Khang Mẫn trầm lặng đi rất nhiều, dường như nang đang mang một nỗi tâm sự gì đó. Tiêu Tân ở bên cạnh cũng lẵng lặng nhìn, mơ hồ đoán ra được vì sao.
Thanh Long Sơn là nơi nổi tiếng với phong cảnh đẹp, đồng thời đó cũng chính là một khu “nghĩa địa” mộ viên, phong cảnh trên núi đẹp tuyệt trần, vờn quanh chân núi là dòng sông Thanh Nguyên Hà, tuyệt đối xứng danh với danh hiệu Phong Thủy Bảo. Chẳng lẽ.....?
Quả nhiên đúng y như dự đoán của Tiêu Tân, Khang Mẫn đến đây là để...bái tế cha mẹ nàng. Bởi vì gia cảnh của nàng, nên cha mẹ nàng