Đạp gió liều mình đánh tới, Tiêu Tân muốn né, nhưng chợt nhớ đến phía sau mình chính là dốc núi thẳng đứng. Nếu tránh ra, nàng ta nhất định sẽ bị té xuống sườn núi. Nếu...té xuống đó, việc nhỏ sẽ thành việc lớn, ngộ sát đấy a!
Do dự một lúc, nàng í đã “yêu thương nhung nhớ” rầu. Thấy nàng đánh sắp đến. Hai tay Tiêu Tân dang rộng ra, sử ra một chiêu học lóm được của Trần Nhất Hưng “Thái cực vân thủ”, đón lấy nàng và xoay tay hạ nàng xuống một chút, sau đó ném nàng qua một bên. Cú ném phi thừơng xảo diệu, đúng ngay cọc gỗ cạnh cầu, không thể để nàng té xuống dưới được. Vì phòng ngừa cô ta tiếp tục day dưa, Tiêu Tân không làm thì thôi đã làm thì làm cho đến cùng, hắn phóng tới điểm huyệt cô ta.
Ngay lúc đó, nàng cảm thấy toàn thân trên dưới ê ẩm tê dại, không còn nữa điểm khí lực, liền chấn động hỏi.
-Ngươi đã động tay chân gì trên thân thể của ta?
Tiêu Tân đưa tay bồng nàng lên, không để ý đến nàng mặc dù nàng đang hét lên, đi vào nhà gỗ, tiện tay quẳng nàng xuống đất.
Nàng trợn tròn hai mắt, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lạnh lùng dè chừng nhìn hắn, hung ác la lên.
-Thả ta ra mau, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tiêu Tân cũng không thèm để ý đến, tùy ý nắm lấy cái ghế dựa bên cạnh, thoải mái ngồi xuống, bắt đầu từ từ đánh giá quan sát bà cô này. Gọi cô ta là “bà cô” cũng không đúng lắm. Thực ra, tuổi của nàng xem ra còn rất trẻ, ứơc chừng khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Vừa rồi hắn quăng nàng ngã trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã bị dính đầy đất bùn. Mơ hồ có thể thấy rõ hình dạng của nàng, tuy rằng sắc đẹp không bằng Mộ Dung Thanh Tư nhưng có thể xem ra cũng là một tiểu mỹ nhân a.
Nhưng mà, vị muội muội này tính tình có vẻ không được tốt cho lắm, phồng má, trợn mắt quát lên.
-Sắc lang. Mau thả ta ra! Bổn cô nương không....có dễ chọc như vậy đâu nha.
Tiêu Tân mỉm cười, lạnh nhạt nói.
-Nếu ta là một sắc lang, nhìn thấy cô như thế này, hẳn cô cũng biết tôi sẽ có phản ứng như thế nào chứ?
Nói xong, hắn giơ tay chọt chọt lên người cô gái. Cô gái cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa xỉu taị chỗ. Không biết khi nào thì vạt áo trước ngực cô bé đã bị hở một bên, mơ hồ lộ ra một cả vùng ngực trắng noãn như tuyết. Càng làm nàng thêm xấu hổ và giận gần chết là toàn thân của mình cảm thấy vô lực, cánh tay căn bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhòm hắn ăn đậu hủ của mình.
May mắn Tiêu Tân cũng không phải là sắc lang hàng thật giá thật, chỉ là giỡn với nàng ta chút cho vui thôi. Hắn vừa định kéo vạt áo lại cho nàng thì...bỗng dưng nàng ô ô khóc to lên. Sau đó, đôi mắt to đen lúng liếng tràn đầy nước mắt, từng giọt lệ vuốt ve gương mặt xinh xắn của nàng rơi rơi, thật không thể chịu nổi mà.
Bỏ mịe, hình như mình làm hơi quá rồi. Tiêu Tân bỗng có cảm giác tội lỗi, nhanh chóng cởi áo ngoài của mình, khoác lên người cô gái.
Cơ gái vừa khóc vừa thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà Tiêu Tân, đáng tiếc “trình” chửi của nàng thật sự “nghèo” đến tội nghiệp, mắng đi chửi lại cũng không thoát ra được hai từ “sắc lang” cùng với “bại hoại” cứ lặp đi lặp lại. Xem ra, cô nàng này cũng không hung hãn như bề ngoài, không biết nàng là con gái nhà nào nữa a?
“Này này, cô đừng khóc nữa được không?” Tiêu Tân nghe nàng khóc nữa ngày trời, hình như nàng không có ý định ngừng thì phải. Hắn nhịn không được lên tiếng. Ai cũng nói nữ nhân nước mắt như mưa, mà cô nàng này khóc cũng thật quá dọa người đi mà, khóc đã hơn nữa ngày, vẫn chưa có ý định “khóa” cái van nước này lại, không khác nào mưa bão vậy.
Tiểu cô nương ngừng khóc một chút, sau đó vừa tiếp tục xả nước lần hai vừa nói.
-Ta muốn khóc, ai mượn ngươi xen vào!
Tiêu Tân dở khóc dở cười. Tiểu nha đầu Trầm Y Y kia hai ngày trước cũng đã từng khóc. Nhưng mà nếu Trầm Y Y ở trứơc mặt cô bé này chắc cũng phải tôn làm sư phụ, nàng khóc quá chuẩn, có năng khiếu làm diễn viên hàng quốc. Nếu không phải Tiêu Tân từng tìm được đường sống trong chổ chết mà trở nên “cứng rắn” hơn xưa thì chắc đã sớm giơ năm “chi” lên đầu hàng. Giải khai huyệt đạo mất rồi.
“Này. Cô có thể ngưng một chút được không?” Tiêu Tân nghe nàng khóc đến phiền lòng, nhịn không được la lớn.
Cô gái vẫn như trước khóc lóc không ngừng. Tiêu Tân phải rống lớn lên mới miễn cưỡng nghe được lời hắn nói.
“Ngươi làm gì hung dữ như vậy? Người ta còn chưa khóc...khóc đủ mà!” Cô gái rốt cục cũng ngừng khóc, đôi vai nhỏ bé ôn nhu nhích nhích, tuy nhiên vẫn còn nức nở từng cơn.
Tiêu Tân cảm thấy hơi