Mặt trời đã lên cao, giờ đã vào chính ngọ [12h], tiết trời mùa thu ôn hòa, từng cơn gió nhẹ khẽ khàng đùa giỡn những chiếc lá vàng xào xạc trên các cành cây đại thụ phía trên cao. Một chiếc xe bus đường dài đang chậm rãi di chuyển trên con đường quốc lộ dài đằng đẳng. Tiêu Tân nhắm mắt dựa vào khung cửa sổ xe, lẳng lặng hưởng thụ sự ấm áp rột rửa từ ánh nắng mặt trời. Từ khi có được dị năng, thân thể hắn luôn luôn tự động vận hành thu nạp năng lượng từ mặt trời đưa vào trong cơ thể. Đương nhiên, hấp thụ cũng có giới hạn. Bên trong đan điền của hắn có tồn tại một khối mê vụ màu hoàng kim, một khi năng lượng được bão hòa việc hấp thu sẽ lập tức bị đình chỉ, thật sự rất dịêu kỳ.
Tiêu Tân đã sớm phát hiện ra vấn đề rắc rối của chính mình, nhưng tạm thời vẫn chưa có cách gì để giải quyết vấn đề này. Trừ phi “nội tồn” hay “cơ thể cũ” được nâng cấp. Nếu không năng lượng mãi mãi chỉ ở mức hữu hạn. Một khi giao thủ với cường địch, năng lượng tiêu hao quá nhanh, thì số năng lượng xuất ra sẽ nhiều hơn số lượng nạp vào, lúc đó chết chắc không cần bàn cãi.
Mạc Tiểu Ngọc nhỏ giọng hát những bài hát sơn ca không biết tên, nàng tỏ ra chăm chú và hiếu kỳ với những hình ảnh mỹ lệ phía bên ngoài cửa xe. Gần nữa ngày công phu, hình dáng của nàng đã hoàn toàn được thay đổi, mái tóc dài óng ả được tết thành hai búi nhỏ uốn cong lại tùy ý buông thả qua hai bên tai, gương mặt cười trơn bóng mịn màng, đôi mi cong cong dài như vầng nguyệt, ánh mắt long lanh lúng liếng tràn ngập linh động. Vóc dáng của nàng nhỏ nhắn đáng yêu, bên ngoài khoác hờ một cái áo khoác màu đen nhỏ, bên trong là một cái áo thun tay dài màu trắng, trên cổ đeo một cái ngọc bội có hình dáng cổ xưa hình tròn. Phía dưới nàng mặc một cái quần bò thun màu xanh. Bộ quần áo tuy bình thường này sau khi được mặc trên người của Tiểu Ngọc lại làm tôn nên vẻ hoạt bát có sẵn của nàng, mang theo một hương vị khác.
Tiêu Tân mở to mắt, nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh này, nhịn không được cảm thấy buồn cười trong lòng. Hôm qua. Cô nàng tiểu Ngọc kiên quyết mặc bộ cổ trang đó không thèm thay ra, kết quả là vừa mới lên xe, lập tức biến thành tâm điểm chú ý của mọi người, làm tiểu cô nương bối rồi bất an, trốn ngay lập tức. Tiêu Tân nhanh chân đuổi theo, cởi áo ngoài và nhẹ nhàng khóac lên người của cô ấy, sau đó lựa chọn những từ ngữ êm dịu nhỏ nhẹ khuyên nhủ dụ dỗ hơn nữa ngày trời, tiểu Ngọc mới bỏ đi ý định phóng xuống xe đào tẩu. Sau khi vào thị trấn, việc đầu tiên phải làm chính là mua quần áo cho tiểu cô nương, tình huống lập tức cải thiện, không còn bị dọa mỗi khi ra đường nữa.
Sư phụ của tiểu Ngọc chắc chắn đã từng trải qua một mối tình trắc trở. Thế nên trong lòng nàng mới tồn tại một cổ oán niệm cường đại, nàng đem tâm tình giam trong một màn đen hắc ám mà ngay cả đồ nhi của mình nàng cũng tiện tay gói chung một chỗ với nàng. Rõ ràng là vóc dáng mê người như thế, mà nỡ lòng vùi lấp, quả thật là đáng hận mà, làm trái với qui luật tự nhiên. Vốn tưởng rằng tiểu nha đầu này chưa phát dục hoàn toàn, kết quả sai tuốt tuồn tuột, nhìn song phong của nàng mà muốn nhảy dựng, không nhìn thì thôi nếu nhìn thì chỉ muốn ngất tại đương trường do mất máu mũi thôi. Tuy vóc dáng của nàng không cao, nhưng số đo ba vòng thì cực chuẩn, nơi nào lồi thì lồi nơi nào cần lõm thì lõm không thương tiếc, nếu gương mặt của nàng không mang theo vài phần trẻ con thì tuyệt đối đó chính là mỹ nhân thục nữ a.
Tiêu Tân nghĩ đến hôm qua thì âm thầm bật cười đối với tính tình của vị “Gương mặt thiên sứ, dáng người ác ma” này.
Cực phẩm lolita bỗng dưng chu mỏ lên, dịu dàng nói.
-Tiêu đại ca, ngồi lâu như vậy, cái....mông của muội ngồi đến ê hết rồi, tại sao vẫn còn chưa đến?
Nói xong, nàng đứng dậy xoay xoay eo, hai cái meo meo[ngực] của nàng lập tức nhảy múa lên giống như mấy cô nàng múa bụng. Lập tức, thu hút được tất cả ánh mắt của các chú sài lang , thú tình bừng bừng, không hẹn mà cùng nhau nhìn nàng trân trối mà ở phía dưới mũi đang xả ra từng đợt chất lỏng màu đỏ.
Tiêu Tân vội vàng thay đổi chổ ngồi với tiểu nha đầu, trong lòng âm thầm hối hận, đúng là không nên mua đồ bó cho nàng mà. Đi trên đường, cũng đã từng xảy ra tình huống như vừa rồi, nhưng cô nàng này vẫn ngây thơ không hề nhận thấy, hay cố ý không nhận thấy cũng không biết chừng, vẫn hành động theo ý mình. Tiểu ngọc, cô cũng không thể.......
Tiêu Tân vốn định nhắc nhở một chút, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ngây thơ vô số tội của nàng thì những lời nói không thể bay ra khỏi miệng được. Thật là, mấy cái này làm sao hắn nói ra cho được. Chẳng lẽ nói: Đừng lắc mông xoay ngực nữa, không được hễ nhìn ai cũng chớp chớp hai mắt, không được cười lớn tiếng.......Cái này hình như quan tâm hơi quá! Cái gì cũng không được, không lẽ muốn làm nghẹn chết cô bé hoạt bát đáng yêu này hay sao?
Chuyện cũ chưa qua, chuyện mới lại đến, tiểu Ngọc muội muội ngồi một chốc lại không yên, bắt đầu quay qua làm nũng với hắn.
-Tiêu....đại ca, Ngọc Nhi đói bụng.
Tiêu Tân nhanh chóng lấy tiền từ trong ba-lô mua vài ổ bánh mì ở trên xe, không ngờ tiểu Ngọc muội muội ăn một hơi bốn ổ, vẫn còn có ý chưa no, ánh mắt không ngừng đảo qua cái bánh mì tội nghiệp đang nằm trong tay của Tiêu Tân.
-Tiêu đại ca, huynh có ăn cái...bọc đó đó không?
“Cô còn chưa no sao?” Tiêu Tân giật mình hỏi, trên trán tối xầm lại. Ăn như hạm, mấy cái bánh vừa rồi không biết nó trôi đến đâu rồi, sao cứ như cái thùng không đáy thế? Quái, bụng vẫn bình thường mà, đâu có bự lên tí nào đâu?
“Tiêu đại ca, huynh không đói bụng sao? Huynh cũng ăn đi!” Nhận trái táo từ Tiêu Tân, tiểu Ngọc đưa lên hàm răng trắng như tuyết cắn một cái, cảm thấy kỳ lạ nên hỏi han.
Tiêu Tân cảm thấy buồn bực. Bánh mì của tôi điều nằm trong bụng của cô, kiêu tôi ăn cái gì? Không khí á? Hắn đành phải học giảm béo, ăn một trái táo, sau đó....kéo dây nịt chặc chặc lại, cuối cùng cũng cảm thấy tốt lên được chút đỉnh.
Ăn ngon uống no, nhàm chán trên xe, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng vây quanh cô bé, mí mắt tiểu cô nương nhanh chóng nặng trĩu. Nàng từ từ ngả người vào đôi vai rắn chắc của Tiêu Tân, khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn của nàng thỉnh thoảng lại cọ xát một hai cái, đôi thôi thì thào nhấp nháy. Không biết nàng đang thì thầm nói mớ những gì. Cảm thấy không thoải mái, trượt xuống, lấy đùi Tiêu Tân làm gối. Chỉ hai ngày, tiểu cô nương đanh đá đã biến mất không còn tăm hơi, còn Tiêu Tân hắn, từ sài lang thú tính đã biến thành chính nhân quân tử anh khí bừng bừng...làm cái gối cho tiểu mỹ nhân.
Tiêu Tân đương nhiên là không có ý tưởng bậy bạ gì rồi, mặc dù mùi hương thoang thoảng rất mê người. Hai vị nam tử ngồi đối diện không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ thì thầm bàn tán, vẻ mặt thập phần cổ quái.
Âm thanh của bọn họ rất nhỏ, nhưng Tiêu Tân vẫn nghe được rất rõ ràng. Nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì, bất động thanh sắc ngồi lặng im đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính.
Không biết đã trải qua bao lâu, xe cuối cùng cũng đã dừng bánh. Tiêu Tân đưa tay vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của trơn mếm của tiểu nha đầu, liên thanh nói.
-Tiểu Ngọc, chúng ta đến trạm rồi!
“Đã tới chưa?” Tiểu Ngọc mơ mơ màng màng cảm thấy có người gọi nàng. Xoa xoa mắt ngồi dậy hỏi.
Tiêu Tân cúi đầu nhìn lập tức cảm thấy dở khóc dở cười trong lòng. Tiểu nha đầu này khi ngủ theo thói quen còn.....chảy cả nước dãi, làm ướt đùi hắn một mãng lớn, mà ngay chỗ hiễm nữa mới chết. Nếu không biết còn nghĩ đến hắn....., thật đúng là dọa người mà!
Rơi vào đường cùng, Tiêu Tân đành phải đem ba-lô làm lá chắn che trước....người, lôi tiểu Ngọc từ trong mơ dậy, cùng xếp hàng xuống xe với mọi người.
“Tiêu ca ca. Chúng ta giờ phải đi đâu đây?” Tiểu Ngọc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ngây thơ hỏi.
“js!” Tiêu Tân thuận miệng đáp.[js: tên một loại xe hay tên một bến xe...kem ko rõ]
“A, lại đổi xe nữa à?”
“Vậy chẵng lẽ đi vòng vòng hay sao?”
“Bụng....muội lại đói rồi!”
Tiểu Ngọc muội muội vừa tỉnh lại đã có ngay một đống rắc rối bổ sung. Tiêu Tân không trả lời, bỏ đi ra ngoài. Vừa mới đặt chân ra khỏi nhà ga, liền bị một đám người bu lại.
“Đại ca, em gái, có đi nhà trọ, khách sạn hay không?”
“Nhà trọ bọn tôi giá cả hợp lí, tiện nghi đầy đủ! Đại ca xin mời theo tôi, bảo đảm làm ngài vừa lòng!”
Một đám người bu lại í ới kiêu gào. Vây hai người Tiêu Tân vào giữa. Tiêu Tân lắc lắc đầu, đưa tay về phía trước định rẽ đám người ra để đi. Nào ngờ tay vừa đưa ra, lập tức có người té nhào ra mặt đất, ối ối kiêu rên không ngừng.
“Mày làm gì đó? Dám đánh huynh đệ của lão tử à!”
Vài tên tóc húi cua hùng hổ xông xông tới trước mặt Tiêu Tân, rống lớn với hắn. Mới vừa rồi một đám “cò” kéo chài khách ở hai bên thì giờ đây đã bu lại xung quanh và khoanh tay đứng hai bên để xem náo nhiệt.
Tiêu Tân mỉm cười nói.
-Các ngươi muốn làm gì đây?
Một tên tiểu tử cầm