Trần San đi ra từ buồng vệ sinh, mặt mày như bình thường, cô không nghĩ rằng việc này có ai đúng ai sai, nhưng không thể dùng lý do này nọ để giải thích hết thảy, có lẽ cô chỉ muốn tìm 1 chút an ủi bản thân, ai có thể nói ra, cái lý do không thể trở thành lý do chân chính, trong lòng trầm xuống, mang theo áy náy, đối với Trần San thực sự, đối với Trần ba Trần mẹ, đối với ba mẹ Trần Thu Ngôn.
Cứ như vậy đi, cô chính là Trần San, Trần San chính là cô.
Sau khi mọi người đã thưởng thức xong bữa cơm, Trần San đi theo sau Trần ba Trần mẹ đến bãi đỗ xe.
Lúc này có vài chiếc xe mang biển số Bắc Kinh lướt qua cô, đột nhiên có ánh mắt quan sát cô chăm chú, khiến Trần San phải quay đầu nhìn, nhưng chỉ thấy đuôi oto lướt qua, nên không mấy để ý, nghe được Trần ba gọi mình, lập tức chạy nhanh tới chỗ Trần ba về nhà.
Sau cuộc kiểm tra, cô phải lập tức chuẩn bị cho khai giảng, nghỉ hè hai tháng, tinh thần Trần San cũng có chút thả lỏng.
Bước lên tàu về trường, Trần San có ý nghĩ rằng mình đã thực sự tái sinh, từ ngoài vào trong
Ba con nhóc cùng KTX còn chưa tới, Trần San quét tước bên ngoài, sửa sang trong phòng hoàn chỉnh, thay đồng phục, vừa ngồi xuống đọc sách không bao lâu, chợt nghe tiếng mở cửa.
“Di, Tam, cậu đến sớm hơn mình à, mọi người có ai tới chưa?” người đến ăn mặc có vẻ đơn giản, tay mang balo, trên mũi đeo gọng kính là Phương Ngôn.
“Không đâu, mình đến sớm nhất, điện thoại cho Tâm Á thì cậu ấy bảo mai mới đến, không liên lạc với Văn Lôi nên không biết.”
“Văn Lôi phỏng chừng buổi tối đến, bây giờ còn ở trên xe đi, trở về hẳn xương cốt đều cứng đơ.”
Phương Ngôn đem hành lý đặt lên bàn của cô, đi đến trước mặt Trần San, ngón tay nâng cằm cô lên, có bộ dáng đại gia: “Vài ngày không gặp, xinh đẹp hẳn nha.”
Nói cũng phải, hiện tại không thể so sánh với khoảng thời gian lo lắng hãi hùng đến mức phải treo cổ học bài.
Hai tháng cũng đủ cho Trần San ăn ngủ bảo dưỡng trở lại, tuy nói tinh thần có chút khẩn trương, mỗi ngày đều là thịt cá ăn đến ngấy, trên mặt có chút đỏ ửng, so với bộ dạng tiều tụy khi vừa về nhà thì hiện tại tốt lên rất nhiều, nhưng mà nói tóm lại không có đầy đặn múp míp như bé gái.
Mà Phương Ngôn, Trần San ai oán nhìn cô, tuy nói chiều cao giống nhau, dáng người giống nhau, nhưng cô ấy lớn lên có khuôn mặt so với mình trưởng thành hơn nha, tự lập, gọn gàng nhanh nhẹn.
Trần San rất buồn bực, sống qua hai kiếp vẫn mang khuôn mặt như trẻ con.
Người có vẻ trưởng thành nhất ký