Đâm lao thì phải theo lao, với cục diện này Trần San nghĩ, khiến Hàn đại nằm úp sấp hẳn là không có chuyện gì.
Mà Hàn Thiên Lâm thì đang cân nhắc, hắn không thấy lo lắng chút nào, chỉ cần hai chén thì chắc nha đầu kia đã chịu không nổi rồi, nhưng mà với cái đám xem diễn này thật là, ánh mắt Hàn Thiên Lâm u ám quét một vòng trên bàn cơm.
“Được, mọi người đều đồng ý, vậy chắc San San cũng không có vấn đề gì chứ?” Hàn Thiên Lâm tươi cười hỏi Trần San.
Trần San đứng đã mệt rồi, nghe họ thảo luận nửa ngày nên gật đầu.
Trước mặt hai người có sáu chén rượu, trên bàn cơm, mọi người ai cũng có vẻ mặt chờ mong, trong đó Tâm Á còn cười ra tiếng.
Hai người uống xong chén đầu tiên, không có phản ứng gì, tiếp theo cả hai uống xong chén thứ hai, cả ai đầy mặt thất vọng, vẫn không có phản ứng gì.
Tiếp theo xong chén thứ ba, ngồi một lúc lâu, Hàn Thiên Lâm đang chờ đợi, mọi người thì nhìn Trần San chằm chằm.
“À, em có thể ăn một chút gì không?” Trần San sắp bị mấy cái ánh mắt kia nhìn thủng rồi, lâu lắm mới nghẹn ra một câu thế này.
Mọi người đều cười một trận, nha đầu kia thật có khí khái.
Trần San từ từ ăn đồ ăn, cái miệng nhỏ nhai chằm chằm, bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế vẫn nên giữ chút hình tượng.
Bưng cái chén lên, nói với Hàn đại ở đối diện: “Cạn luôn ba chén đi.”
Ánh mắt mọi người như lửa nóng nhìn Trần San, lại nhìn Hàn đại, ai cũng nở nụ cười.
Đợi đến khi Hàn đại chậm rãi gật đầu, Trần San đem ba chén rượu còn lại uống cạn, chờ mong nhìn đối diện.
Vẻ mặt Hạ Thì Vân rất hưng phấn, sảng khoái, nha đầu kia đủ sảng khoái.
Những người khác thì có vẻ mặt mong chờ nhìn Hàn đại.
Cuối cùng Hàn Thiên Lâm cũng biết mùi vị đem đá đập chân là thế nào, nhưng mặt hắn vẫn không đổi sắc, bình tĩnh uống xong hết ba chén rượu.
Ngay sau đó ánh mắt sắc như dao của hắn nhìn Trần San chằm chằm, không ngờ nha đầu kia giảo hoạt như thế.
Sau khi Trần San ngồi xuống lại cúi đầu ăn mãnh liệt, việc này quả thật không thể trách cô.
Hạ Thì Vân cảm thấy nha đầu Trần San thật thần kỳ, uống nhiều như thế nhưng nhìn như không có chuyện gì, còn Hàn đại ở bên cạnh hắn thì ánh mắt đã bắt đầu lơ mơ rồi.
Còn vẻ mặt Dương Việt thì hạnh phúc, đây là em gái hắn a.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, đó là bởi vì Hàn đại quả thật đã nằm úp sấp rồi, uống liền sau chén, tác dụng ngay tức thì.
Khi Trần San đang ăn thì chợt nghe