Dương Việt làm việc rất nhanh, chưa đến vài ngày đã gọi điện cho Trần San, mà Trần San đang chuẩn bị kỳ thi giữa kỳ, lần này Trần ba đã sớm nói là về phải về nhà một chút.
Nhận được điện thoại, Trần San bọc mình lại thật kín, mặc áo khoác quân y.
Đi ra khỏi trường, Trần San đến chỗ cũ đã thấy Dương Việt đứng run rẩy ngoài xe.
“Tam, nơi này.” Dương Việt nhìn thấy Trần San, vẫy tay, lập tức lủi vào trong xe.
Trần San mở cửa xe ra ngồi vào: “Gọi em ra có chuyện gì vậy anh? Anh có biết hôm nay rất lạnh không?”
“Em gái à, anh đây đã không muốn sống có lòng tốt đưa xe đến cho em, em lại đối xử với anh như thế.”
“Thôi đi, không phải lần trước đã nói với anh rồi sao?” Trần San buồn bực hỏi.
“Đây là Tứ thiếu đã lên tiếng, anh cũng không dám cãi, lần trước không phải đã nói rồi sao, đây là cho em.” Nhìn thấy Trần San mở miệng thì nói: “Được rồi, em đừng cự tuyệt nữa, bọn anh cũng không thiếu chút tiền này.
Anh đã sớm muốn cho em vài thứ, nhưng không có cơ hội, đây, đây là hóa đơn này.” Nói xong thì đưa cho Trần San một cái phong thư thật lớn.
Trần San đau đầu nhìn tư liệu trong tay: “Hình như em chưa đưa chứng thư cho anh mà.”
Dương Việt tự đắc nói: “Bản lĩnh của anh mà, em không cần lo lắng gì đâu, sau này em cứ việc lái thôi, hóa đơn phạt đã có anh lo, chỉ cần đảm bảo an toàn của mình là được rồi.”
Trần San nhìn thấy vẻ mặt của Dương Việt rất nghiêm túc thì trong lòng rất cảm động.
“Được rồi, em nhận là được, nhưng trong trường không có nơi đỗ xe.” Trần San lại thấy phiền toái.
“Anh đã làm việc thì em cứ yên tâm, anh đã đặt sẵn chỗ đậu xe gần đây trọn một năm trước cho em, cách nơi này khoảng 10 phút thôi.”
Trần San nhìn nhìn, khóe miệng vểnh lên: “Tốt, anh chính là anh ruột của em a.”
Dương Việt thích nghe nhất là lời này, toàn thân sung sướng: “Xe này rất phù hợp với con gái, nhưng mà anh cũng đã suy nghĩ cho em, cho dù muốn tăng lên siêu tốc cũng không thành vấn đề, những vấn đề khác chắc em cũng không biết, dù sao có vấn đề gì thì cứ gọi điện cho anh là được.”
Trần San thấy mọi thứ đã sắp xếp tốt thì gật đầu: “Được, đã biết, bây giờ anh đi đâu, em đưa anh đi đến rồi về cũng được, thử xe luôn.”
Khi đưa Dương Việt đến cửa đơn vị, Dương Việt nhanh chóng nhảy xuống xe, gõ cửa kính nói: “Anh đây cả đời này không muốn ngồi xe em lái nữa đâu, em