Trở lại ký túc xá, Trần San vừa vào cửa đã thấy Văn Lôi ngồi trước bàn học, chào hỏi một cái rồi trở về bàn của mình, mang cơm chiều ăn.
“Tam, cho mình mượn bài tập kia đi.
”
Trần San nhìn Văn Lôi đi đến bên cạnh mình, khóe mắt tươi cười, sau đó tìm kiếm một chút trên giá sách của cô rồi rút ra một quyển vở: “Đây, trước kia chưa từng thấy cậu mượn mình.
”
“Hai ngày nay mình bận quá, căn bản là không học hành gì, cảm ơn, Tam.
”
Trần San ngồi xuống, vừa ăn vừa mang sách giáo khoa ra lật xem.
Sau khi ăn xong, thu dọn mọi thứ đâu vào đấy, vừa ngồi xuống thì nghe điện thoại đặt trong ngăn kéo vang lên, cầm điện thoại đi đến ban công tiếp.
“Hàn Khải.
”
“Uh, Trần San, về hiệu trưởng Thẩm, ở trường học có chuyện gì thì cứ đi tìm ông ấy, không cần khách khí.
” Hàn Khải vừa cắt đứt điện thoại với Thẩm Tung Văn thì lắc đầu, gọi điện thoại cho Trần San, rất muốn nghe giọng của cô.
“Hàn Khải, anh còn nói, chiều nay tôi đã gặp ông ấy, tuy rằng hiệu trưởng của chúng tôi có vẻ lớn tuổi, nhưng dáng người còn rất tốt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông ấy khi hỏi thăm về anh, không phải anh thiếu ông ấy cái gì chứ.
” Trần San còn nhớ rõ trên khuôn mặt nghiêm túc kia còn có chút nhiều chuyện.
“Trần San, Thẩm Tung Văn là bạn cũ của anh, về điểm này em có thể yên tâm.
” Tiếng nói trầm thấp của Hàn Khải xuyên thấu qua điện thoại truyền đến.
“Được rồi, tôi đã biết, thật ra anh nên thông báo trước cho tôi một tiếng, trước kia tôi rất buồn bực vì không hiểu tại sao cả chủ nhiệm và hiệu trưởng đều quan tâm đến tôi như thế, tôi còn nghĩ bản thân mình có mị lực nha.
Ai, Hàn Khải, đừng đối với tôi tốt như thế.
”
Trần San nói xong, mắt nhìn bầu trời đầy sao, bên kia điện thoại yên tĩnh.
“Trần San, anh sẽ không đối xử quá tốt với em, nhưng anh sẽ đối xử tốt với em.
” Hàn Khải nhìn lão Hồ đang gõ cửa đi vào, trên tay ông có một đống tư liệu thì nói: “Trần San, nhớ kỹ lời anh nói, anh còn có chuyện, sau này gặp.
” Sau đó anh thuận tay viết một dòng chữ trên sổ tay: Trần San thiếu chút ít tự tin.
Trần San khẽ động lòng, đây không phải là điều tốt nhất mà cô nghe được nhưng như thế cũng đã được rồi: “Được, anh làm việc đi, rảnh thì nói sau.
”
Trần San ngắt điện thoại, tựa vào lan can của ban công, sau một lúc thì xoay người chậm rãi đi vào phòng.
Vu Văn Lôi vừa lúc làm xong bài tập, định mang trả cho Trần San nhưng thấy Trần San ở ban công vì thế cô đặt vở lên bàn của Trần San, sau đó kéo Trần San ra trở lại ban công.
Trần San còn chưa đi