Trong khoảng thời gian này Trần San có rảnh liền đi đến khu huấn luyện, tập đám bao cát đến khi người đầy mồ hôi mới nằm trên đệm nghỉ ngơi.
Ngày trôi qua rất nhanh, trong ngày cũng không gọi điện cho Hàn Khải, nghe nói anh càng ngày càng bận.
Trần San rất có vẻ quan tâm mà nói với anh, yên tâm bận đi thôi, bản thân cô rất tốt.
Tuy rằng Hàn Khải nghe thế thì hơi nghẹn lời nhưng sau khi lấy lại tinh thần Hàn Khải liền nói cô quá ít gọi điện thoại cho anh, cần quan tâm đến anh nhiều hơn, nếu sau này vẫn còn như thế thì lập tức tử hình tại chỗ.
Mỗi khi Trần San nhớ đến những điều này thì nhiệt tình với bao cát lại tăng vọt, càng ra sức tích cực tập luyện, âm thầm thề, một ngày nào đó nhất định phải đánh cho cái mặt của anh nở đầy hoa.
Mà trong khoảng thời gian ngắn này, Tâm Á quả thật ít chạy ra ngoài hơn, xem ra Nghiêm Giai kia không làm ầm ĩ nữa.
Nhưng mỗi lần đến cuối tuần, sau khi từ cửa hàng trở về thì trong lòng Tâm Á luôn không yên.
Đêm nay Trần San gõ lạch cạch trước máy tính, một loạt ký tự cùng hình vẽ thay nhau xuất hiện, cuối cùng cũng kết thúc.
Nhìn thấy một tập bản thảo thật dày trong tay của mình, phải dùng hơn nửa tháng a, ngay cả đi huấn luyện cũng không đi, tất cả chỉ vì tiền.
Khi gõ xong một chữ cuối cùng, Trần San xoay thắt lưng, nhìn thấy Tâm Á đang ảm đạm đứng ở ban công ngắm trăng, trong lòng thấy kỳ quái, nha đầu kia cũng có tật xấu này a.
Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ hàng đầu, Trần San đóng máy tính, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt rồi đi ra.
Trần San từ trong tủ quần áo lấy ra một hộp cà phê, đun nước ấm pha một ly.
“Tam, cho mình một ly luôn.” Văn Lôi tai thính mắt tinh lập tức chạy tới.
Trần San ý bảo tùy ý: “Tâm Á làm sao vậy, Văn Lôi, cậu biết không?”
Trần San uống một hớp, quay đầu nhìn Văn Lôi cũng đang cầm cái ly.
“Không rõ, cái mặt như có tâm sự vậy, mình cũng không hỏi.” Văn Lôi rất muốn nhiều chuyện một chút, nhưng Tâm Á rất kín miệng, cô ấy đã không muốn nói thì ai cũng đừng hòng mà biết.
“Mình thấy cậu đã bắt đầu nói chuyện lại Phương Ngôn.” Trần San nhìn bàn học nói.
“Ai, cậu ấy cũng không có bạn bè gì, hiện tại lại biến thành như thế, ba người ở ký túc chúng ta cũng không nói chuyện với cậu ấy, lần trước cậu ấy nhắc nhở mình một chút, Lâm Lê đã biết chuyện của mình cùng Tần Phong, muốn mình cẩn thận hơn.” Văn Lôi