Tuyết Chi trong lòng rung động , quay người lại ôm lấy anh: “Tiêu Chí Khiêm, em thật may mắn khi đã quay trở về!”
Anh thấp giọng cười: “Từ nay về sau anh sẽ không cho em đi đâu nữa.”
Cô khẽ gật đầu nhưng đầu có hơi chút choáng váng.
Rượu vang bình thường thường có tác dụng chậm.
Đặc biệt đối với một người tửu lượng kém như Tuyết Chi, chỉ sau một vài ngụm toàn bộ cơ thể liền không còn một chút sức lực nào.
Cô đưa tay ra, nói một cách uể oải: “Tiêu Chí Khiêm, ôm em về phòng.”
Tiêu Chí Khiêm nghe lời, ôm cô đi về phòng.
Cả người Tuyết Chi đều dựa vào anh, đầu để trong ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông này, đôi tay nhỏ bé vẽ vòng trước ngực.
“Tiêu Chí Khiêm, đứa trẻ đó không phải là con của chúng ta.
Em vừa hạnh phúc nhưng cũng có chút thất vọng.” Cô thì thào nói: “Em hạnh phúc bởi con của anh không phải do người phụ nữ khác sinh ra, nhưng cũng rất thất vọng bởi em thực sự muốn có một đứa con.” Kể từ khi Chu Nại Diêu rời đi, hôm nay nhờ có rượu mà cô mới nói ra những lời bấy lâu nay vẫn giữ ở trong lòng với anh.
Tiêu Chí Khiêm hạ ánh mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô.
Đôi mắt ửng hồng của cô vô cùng quyến rũ.
Mắt anh ngày càng tối, giọng cũng trở nên khàn khàn: “Nếu em muốn có con, anh sẽ cho em.”
Cô hờn dỗi một tiếng: “Đồ ngốc, nào có dễ như vậy.”
Tuyết Chi là một cô gái xinh đẹp nhưng do tác dụng của rượu, nhìn qua lại có ba phần mê hoặc, ánh mắt phong tình đầy quyến rũ.
Giọng của Tiêu Chí Khiêm càng trầm hơn: “Thật ra nó rất dễ.”
Anh dùng chân đá văng cửa, ôm cô đi nhanh về phía giường, đem cô đặt xuống, dùng tay vuốt ve mặt cô.
Gương mặt Tuyết Chi tràn ngập sự mê hoặc, cô vui vẻ nhìn anh, đôi mắt có chút bối rối, không ngừng cám dỗ anh.
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm nóng rực, anh khôgn thể khống chế được cảm xúc của mình hơn nữa, những ngón tay trượt xuống má cô, dần dần di chuyển xuống xương quai xanh.
Cô vốn đã rất gầy, thân hình mét sáu mà cân nặng lại chưa đến năm mươi, điều đó khiến cho xương quai xanh của cô càng hiện rõ.
Anh nhẹ nhàng vỗ về, mỗi một lần đều khiến cô hơi run rẩy.
Theo xương quai xanh đi xuống chính là nơi mềm mại của cô.
Mặc dù không được đầy đặn như trước đây nhưng vẫn rất hợp ý anh.
Nhất là khi, bàn tay anh bao trọn ngực cô, nó rất mềm mại và ấm áp.
Đây cũng chính là vị trí gần trái tim nhất, khiến anh có thể cảm nhận được nhịp tim của cô.
Tuyết Chi lười biếng hừ nhẹ trong vô thức, có ý làm nũng.
Anh mỉm cười, khi người phụ nữ này say cũng thật dễ thương.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, khoang miệng đầy vị rượu.
Hương vị của rượu pinotnoir vốn rất tao nhã, như quý ông trong các loại rượu, mang theo hương vị trái cây tươi mát cùng với mùi rượu vang nhè nhẹ.
Những gì cô cảm nhận được chính là một sự quyến rũ khác.
Anh hôn cô, kìm nén sự cuồng dã trong trái tim mình.
Cơ thể cô còn chưa phục hồi tốt, ngay cả khi chỉ hôn như thế này, anh vẫn rất cẩn thận, hơi nghiêng người, cố gắng đế không chạm vào vết thương trên người cô.
Thực ra, loại thuốc sử dụng điều trị vết thương cho cô rất hiệu quả.
Sau vài ngày, vết thương đã khô lại, ngay cả lúc tắm cũng không có vẫn đề gì nhưng anh vẫn sợ cô đau.
Dần dần, Tuyết Chi như không còn thỏa mãn với nụ hôn này, rượu làm cô càng trở nên nhạy cảm hơn, chỉ cần một chút va chạm nhẹ cũng sẽ đốt cháy cơ thể cô.
Cô vặn vẹo dưới cơ thể anh, giọng nói có chút mơ hồ: “Tiêu Chí Khiêm…”
Trán Tiêu Chí Khiêm toát ra một tầng mồ hôi mỏng, anh rất muốn kiên nhẫn nhưng cô giống như miếng pho-mát vô cùng ngon miệng, khiến anh muốn cắn một miếng.
Hai tay Tuyết Chi chống đỡ lên ngực anh, lòng bàn tay cô cũng nóng theo.
Cô rên rỉ: “Nóng quá…”
Đôi mắt Tiêu Chí Khiêm đỏ ngầu, tất cả sự kiên trì của anh đều hoàn toàn sụp đổ trước ánh mắt đáng thương của người phụ nữ trước mặt.
Sau khi cởi bỏ hết những ràng buộc trên người cô, cảm nhận cô đã hoàn toàn tiếp nhận được anh, anh từ từ hạ thân xuống.
Giấu không được những cảm xúc tình yêu sâu đậm này, che không được những cảnh xuân bên trong phòng.
Tiếng thở dốc của hai người cuối cùng cũng dần dần kết thúc.
Tuyết Chi mệt mỏi nằm trên ngực anh giống như một con mèo lười biếng đã ăn uống no say, thỉnh thoảng từ cổ họng phát ra âm thanh thoải mái.
Bàn tay to của Tiêu Chí Khiêm xoa xoa mái tóc dài của cô, anh trở mình để cô nằm trong ngực, gối lên cánh tay anh.
“Đáng ra anh nên đợi một khoảng thời gian nữa.” Anh giống như đang tự trách mình nhưng giọng nói lại vô cùng thỏa mãn.
Đôi mắt phượng của Tuyết Chi mở ra một khe nhỏ, khóe miệng khẽ cong lên, cả cơ thể co lại trong ngực anh, không nhanh không chậm nói: “Đã chiếm được cơ thể của người ta lại còn ra vẻ, không biết anh đã nghĩ đến chuyện này bao nhiêu lần rồi nữa đó chứ!”
Cô biết anh làm việc vất vả những đêm này, cô cũng rất khó chịu, cô biết rất rõ tình trạng cơ thể mình lúc này nhưng Tiêu Chí Khiêm vẫn không yên tâm nên một mực nhẫn nhịn, vì không có biện pháp nào khác nên phải dùng rượu vang để giúp anh.
Hiện tại xem ra hậu quả tốt ngoài ý muốn.
Tiêu Chí Khiêm mím môi nghiêm túc trả lời: “Cứ mỗi lần ôm em ngủ thì sẽ đều muốn.”
Tuyết Chi nhất thời ngừng lại một lúc, buồn cười nhiều hơn là thẹn thùng.
Rõ ràng là loại câu hỏi này của cô thì cậu chủ của cô không nhất thiết phải trả lời.
“Cơ thể em còn đau không?” Anh hỏi.
Tuyết Chi thực sự không phải là một người hay ngại ngùng nhưng lại bị lời nói của anh khiến cho mặt cô đỏ lên.
Cô giữ bình tĩnh, lắc đầu: “Không đau.”
Tuy đã nghe được câu trả lời của cô nhưng anh vẫn không yên tâm: “Chờ anh một lúc.”
Anh đứng dậy và đi vào phòng tắm, xả nước nóng và cho một chút tinh dầu hoa hồng vào rồi mới quay lại phòng ngủ ôm cô lên.
Tuyết Chi thở nhẹ một tiếng, muốn lấy đồ ngủ để che chắn bản thân thì trên đỉnh đầu lại phát ra một tiếng cười trầm thấp: “Vừa rồi đều đã nhìn thấy hết rồi mà em còn che làm cái gì.”
Tuyết Chi đặt hai tay lên ngực, mặt đỏ ửng.
Hai dái tai của cô rất đỏ, giống như chảy máu.
Cô gắt lên: “Đừng nói.”
Anh theo lời cô không nói tiếng nào nhưng ánh mắt vẫn còn lưu luyến trên người của cô, dừng lại trên vết thương của cô, ánh mắt anh lập tức trở nên vô cùng đau xót.
Anh bế cô vào phòng tắm và đặt cô xuống bồn tắm mát-xa lớn.
Tuyết Chi rất gầy, nằm ở nơi đó có cảm giác vô cùng hoảng loạn, lông mày nhíu chặt lại.
Ngay lập tức