“Bà câm miệng!” Đôi mắt phượng của Tuyết Chi híp lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn bà.
“Con…” Nguyễn Thanh Mai bị con gái riêng khiển trách ở trước mặt mọi người nên cảm thấy vô cùng bị mất mặt, vì vậy bà đứng dậy và bước ra ngoài: “Ông Vương, tôi đi về trước, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
“Ừ!” Cục trưởng Vương đưa Nguyễn Thanh Mai ra cửa, rồi quay lại nói: “Tuyết Chi, trường hợp này không thể kéo dài được.
Càng lâu, nó sẽ càng ảnh hưởng đến cha cô.
Cô cũng biết rằng truyền thông ngày nay cái gì cũng sẽ viết được.
Không may họ bắt được một manh mối, sau đó bịa đặt một câu chuyện không đúng giữa cha cô và Đỗ Hướng Hồng, vậy thì càng phiền toái hơn.”
Tuyết Chi cắn môi, cô tại sao lại không hề biết vấn đề chỗ này là gì?
Lẽ nào trước đây cô chọn để cho Đỗ Hân Dĩnh đi tù, thật sự đã sai rồi sao?
Lẽ nào chỉ có thể trừng phạt Đỗ Hân Dĩnh bằng cách bí mật giết cô ta hay sao?
Ghét một người là một chuyện nhưng lấy tính mạng của người ta trong giây lát lại là chuyện khác nữa.
Đứa con của Đỗ Hân Dĩnh mất, lúc cô ta đang dằn vặt thì giết cô ta.
Đây có phải là điều cô nên làm sau khi trọng sinh?
Tuyết Chi không biết phải làm thế nào!
Bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên khuôn mặt cô thì Tiêu Chí Khiêm đều có thể nhìn ra, anh khẽ nhắm mắt thờ ơ, hơi lạnh lùng nói: “Hải, em và chị gái ra ngoài trước đi.”
“À, vâng ạ!” Lệnh của anh rể Trương Thịnh Hải là chủ: “Chị ơi, chúng ta ra ngoài trước đi.”
Tuyết Chi kinh ngạc nhìn Tiêu Chí Khiêm.
Anh mỉm cười thoải mái với cô và đưa tay chạm vào đôi má có chút nhợt nhạt của cô, giọng trầm xuống: “Bây giờ, nên giao cho anh xử lý.”
Anh bỏ mặc tất cả, chỉ không muốn cô có gánh nặng trong lòng, nếu biết kết quả khiến cô không vui, anh nên lấy lại quyền kiểm soát vào tay, ngay cả khi hai tay anh đều dính đầy máu thì anh cũng không muốn tay cô dính tí máu nào.
Tuyết Chi cắn môi, hít một hơi thật sâu và chậm rãi gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Đối với những chuyện cô không tìm ra, cô ấy không thể thay đổi sự thật, cô sẽ không thể hiện ra.
Dù đúng hay sai, miễn là giao lại cho anh ấy, cô sẽ không hỏi lại.
Vấn đề không phải là quá khứ, mà là của cô và tương lai của anh.
Đừng để những người không liên quan phá hỏng hạnh phúc của cô ấy một lần nữa.
Khẽ mỉm cười với Tiêu Chí Khiêm, cô nói: “Em đợi anh ở bên ngoài.”
Anh gật đầu.
Khi cánh cửa đóng lại, Tuyết Chi vô tình thấy, khi một mình đối diện với Tiêu Chí Khiêm, sắc mặt của cục trưởng Vương có chút khó coi…
Hai chị em ngồi bên ngoài, và Trương Thịnh Hải ngập ngừng hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn nói: “Chị ơi, chị không cảm thấy mẹ thật là kỳ lạ sao? Tại sao mẹ lại tốt đến nỗi sẽ làm chứng cho dì Đỗ?”
Tuyết Chi quay đầu lại nhìn em trai mình.
Khuôn mặt trẻ con của cậu vô thức trưởng thành rất nhiều.
Cô duỗi tay xoa mái tóc ngắn của cậu và không nói gì.
Có lẽ, có một số việc, cậu đã cảm thấy rõ, chỉ là sau tất cả, người kia dù sao cũng là người mẹ đã sinh ra cậu, nên đành phải mắt nhắm mắt mở nhìn những gì xảy ra trước mắt.
Thực tế, trong tim của hai người, đều đã có câu trả lời rồi.
Dì Đỗ đã ở nhà họ Trương lâu như vậy, có chuyện gì mà cô không biết? Nguyễn Thanh Mai nếu không nắm nhược điểm của dì Đỗ trong tay, làm sao thím ấy có thể chấp nhận mạo hiểm đưa ra lời khai giả?
Mặc dù trong lòng họ đều đã rõ, nhưng ai cũng không thể vạch trần nó.
Một là vì Trương Hoài Khanh và một là vì Nguyễn Thanh Mai.
Một lúc sau, cánh cửa văn phòng được mở ra và Tiêu Chí Khiêm bước ra.
Cục trưởng Vương đi ra sau đó, với khuôn mặt bất đắc dĩ, hướng hai bên hét lên: “Dương, đưa Đỗ Hướng Hồng đi giám định thần kinh.”
“Vâng, cục trưởng!”
Ngay khi Tuyết Chi vừa nghe, cô đột nhiên hiểu ra và nhìn đôi mắt phượng của Tiêu Chí Khiêm mỉm cười lần nữa.
Thật tuyệt khi có thể dựa vào anh ấy.
Biểu cảm của Tiêu Chí Khiêm vẫn không thay đổi, chỉ khi anh nhìn cô mới nở nụ cười.
Cục trưởng Vương tự mình tiễn hai người đến cửa thì lại gặp thím Đỗ đang bị áp giải đi vào.
Bà nhìn thấy Tuyết Chi liền vọt lên rồi khóc lóc, quỳ rạp xuống đất: “Tuyết Chi, cầu xin con hãy tha cho Đỗ Hân Dĩnh đi! Ta chỉ có một đứa con gái là nó mà thôi! Tất cả đều là ta làm, không liên quan đến con bé…Tuyết Chi…cầu xin con.”
“Dì Đỗ, người mau đứng dậy đi!” Tuyết Chi sốt ruột muốn đỡ bà dậy thì Tiêu Chí Khiêm cùng với Trương Thịnh Hải liền đứng chắn trước mặt cô, không cho cô tới gần.
Trương Thịnh Hải thay cô đỡ dì Đỗ dậy: “Dì Đỗ, dì đứng lên rồi nói.”
Tiếng khóc của dì Đỗ đã nhanh chóng thu hút được nhiều ánh mắt.
Cục trưởng Vương không muốn mọi chuyện bị lan ra ngoài vì đến lúc đó đừng nói là Bí thư Trương, ngay cả chính ông cũng sẽ bị liên lụy, thế nên ông lập tức cho người qua đưa dì Đỗ lên xe đưa đi.
“Tuyết Chi… Làm ơn hãy buông tha cho nó, dì chỉ có mình đứa con gái là nó mà thôi… ” Tiếng hét của dì Đỗ ngày càng xa.
Tuyết Chi cau mày, không nói rõ được cảm giác trong lòng mình lúc này.
Tiêu Chí Khiêm lập tức nheo mắt lại, ánh mắt kìm nén sự tức giận của mình, nắm tay Tuyết Chi nói: “Đi thôi.”
Trương Thịnh Hải nói: “Chị, để em về nhà xem.”
“Được.
Có việc gì nhớ gọi điện thoại cho chị.”
“Vâng!”
Tuyết Chi lên xe nhưng tinh thần cô lại không được tốt lắm ,cô tiếp tục dựa vào ghế.
Tiêu Chí Khiêm khởi động xe, từ từ liếc về phía cô nói khẽ: “Bà ấy hôm qua đã đến gặp người phụ nữ đó..”
Tuyết Chi giật mình: “Ý anh là, dì Đỗ đã đến gặp Đỗ Hân Dĩnh sao? Bà ấy sáng sớm nay tự thú, có phải là…”
Là do Đỗ Hân Dĩnh đã muốn muốn dì ấy làm như vậy?
Khi nghĩ mọi chuyện theo hướng này, tất cả mọi thứ đều trở nên vô cùng hợp lí.
Dì Đỗ sở dĩ có thể biết nhiều chi tiết vụ án như vậy căn bản là do cô ta nói ra.
Tuyết Chi ngàn lần không thể ngờ được, Đỗ Hân Dĩnh có thể hành động đến mức này! Cho dù cô ta có không thích bà ấy nhưng người đó vẫn là mẹ cô ta.
Gương mặt Tuyết Chi lập tức bao phủ