Tuyết Chi cũng không còn sức để đi nữa, dựa vào gốc cây lớn ngồi xuống, cuộn người lại, mí mắt càng ngày càng nặng, vừa mệt vừa buồn ngủ, rất muốn cứ vậy ngủ thiếp đi.
Cô vỗ lên mặt mình vài cái, nhắc nhở bản thân không được ngủ, tuyệt đối không được ngủ, một khi ngủ trong đêm giá lạnh như này thì cô sẽ không tỉnh lại được nữa…
Cô nhớ Tiêu Chí Khiêm, nhớ người đàn ông chỉ khóc vì cô, cười vì cô, liều mạng chống đỡ.
Cô nói với mình, nếu không có cô thì Tiêu Chí Khiêm sẽ không sống nổi, cô không thể cho người đàn ông kia hy vọng cuộc đời rồi lại dập tắt một lần nữa.
Trương Tuyết Chi, kiên cường lên, mày làm được!
Vì Tiêu Chí Khiêm…
Gió lạnh thổi tới, hoa tuyết hoa tán loạn, tóc cô, lông mày, lông mi đều phủ một màu trắng xoá.
Cô chống đỡ, liều mạng chống đỡ, không cho mình cứ vậy mà ngủ.
Cô không ngừng gọi tên Tiêu Chí Khiêm để anh trở thành chỗ dựa duy nhất cho mình.
Nhưng cô rất lạnh, thật sự rất buồn ngủ…
Cô khép hờ mi mắt, toàn thân lạnh cóng đầy sương, từ từ ngã xuống, nằm trên đất.
Trong đầu không ngừng có một giọng nói mê hoặc cô, nhẹ nhàng nói với cô, chỉ cần một lát, ngủ một lát là được rồi…
Lúc này một bóng đen chậm rãi đi về phía cô, dừng trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống.
Đôi tay lạnh như băng, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô sau đó anh cởi áo gió đen trên người xuống, quấn lấy cơ thể lạnh băng của cô rồi bế ngang cô lên, ôm chặt vào lòng.
Tuyết Chi gắng gượng mở mắt ra, nhìn người trên đỉnh đầu, đôi mắt mê hoặc, dần dần trở nên ẩm ướt: “Tiêu Chí Khiêm…”
Anh dịu dàng cong khoé môi lên với cô, giọng nói từ tính trầm thấp quanh quẩn bên tai cô: “Không sao, tôi đến đưa em về nhà…”
Rúc vào trong lòng anh, tham lam nhận lấy sự ấm áp trên người anh, cô khóc vô lực như một đưa trẻ: “Tiêu Chí Khiêm… đừng vứt em lung tung nữa mà…”
Cô rất gầy, ôm trong lòng không có chút phân lượng nào, nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh cóng đến sưng đỏ, đôi mắt tà mị kia dần dần ngưng tụ lại sự quyến luyến xán lạn, phủ đầy nơi đáy mắt.
Sự run rẩy của cô, sự ỷ lại của cô, sự vô lực của cô, trong mắt anh đều hoá thành bông hoa quỳnh đẹp nhất, không lúc nào không thu hút ánh nhìn của anh, chỉ di rời tầm mắt đi một chút thôi cũng không nỡ.
Tuyết Chi mê mang trong lòng anh nhưng đôi tay lại nắm vạt áo anh thật chặt, sợ anh sẽ biến mất lần nữa.
Sự ỷ lại hoàn toàn, không giữ lại chút gì này dường như muốn giao cả cơ thể và trái tim cho anh.
Trong ngực là cảm giác tiếp xúc mềm mại dường như không có gì, nhìn cô gái trong lòng, anh hoang mang…
Tuyết Chi sốt cao, từ sau lần trước chạy khỏi Quỷ môn quan thì thể chất cô đã kém đi rất nhiều, bây giờ lại đang là giai đoạn tĩnh dưỡng, đột nhiên gặp gió đêm nghiêm trọng như này, khẳng định là không chịu nổi.
Cô nằm trên giường, cơ thể nóng hầm hập, cơ bắp toàn thân đều đau, mồ hôi lạnh trên trán tuôn xuống liên tục, thấm ướt tóc mai, trong đầu hỗn độn thỉnh thoảng nói mớ.
Đến đến đi đi, kiếp trước, kiếp này, xuyên qua lỗ hổng thời không, vô số cảnht ượng đan xen, đếm không hết, toàn bộ đều đầy ắp trong đầu cô, giày vò thần kinh yếu ớt của cô.
Nửa đêm mơ mơ màng màng mở mắt, cô đã quên mình đang ở đâu, là kiếp hai năm trước sao? Còn có Tiêu Chí Khiêm của đời này? Hốt hoảng, xuyên thấu qua đôi mắt mông lung, cô chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ…
Người đó đang nở nụ cười dịu dàng như nước với má lúm đồng tiền với cô, giống như Ám Dạ Tinh Linh bảo vệ bên cô, vì cô mà mở rộng đôi cánh, bảo vệ cô dưới thân mình.
Đôi mắt dịu dàng quen thuộc như thế, giọng nói trầm thấp quen thuộc như vậy.
Tiêu Chí Khiêm, là anh sao?
Nước mắt thuận theo khoé mắt tuôn xuống, cô muốn nói nhưng cổ họng khô khốc như muốn bốc cháy, không phát ra tiếng, cô chỉ đành vô lực nhìn anh cho đến khi mê man một lần nữa.
Tỉnh lại lần nữa đã là sáng ngày hôm sau.
Mở mắt ra, đập vào mắt cô là tường trắng, sàn nhà trắng, cô vẫn nằm lẻ loi, trơ trọi trên chiếc giường lớn, xung quanh yên tĩnh, đến một bóng người cũng không có.
Cửa sổ mở lớn, ánh sáng mặt trời chói lọi chiếu vào, từ đây có thể nhìn ra biển lớn bên ngoài, gió yên sóng lặng, bọt nước lấp loáng.
Là thời tiết tốt với ánh nắng rực rỡ.
Tuyết Chi mở mắt ra, ánh mắt có hơi trống rỗng.
Một lần nữa trở về căn phòng này, cô nên cảm thấy may mắn vì mình được cứu hay là ngầm thừa nhận cô trốn không thoát sự thật này?
Cô thở dài một hơi rồi ngồi dậy, bỏ túi chườm đá trên trán xuống, lông mày nhíu chặt, tối qua… thật sự có người ở lại đây chăm sóc cô sao? Nói như vậy, điều cô nhìn thấy, không phải mơ?
Cô quay đầu, nhìn thấy xe đẩy trước giường, trên đó có bữa sáng, còn có một cốc nước và hai viên thuốc, ở dưới còn có một tờ giấy: “Hoan nghênh trở lại Địa ngục.”
Đáng chết, lại là tên đó!
Cô ảo não vò nát tờ giấy, vừa định hất hết những thứ kia xuống đất thì lại nghĩ, cớ gì cô phải làm khó dễ bản thân mình? Cô đã một ngày một đêm không ăn gì, nói có thể chống đỡ được thì đó là gạt người thôi.
Cho dù vì Tiêu Chí Khiêm, cô cũng nên cực kỳ quý trọng bản thân mới phải!
Nghĩ xong, cô kéo xe đẩy lại gần sau đó thản nhiên dùng bữa sáng, bất ngờ là mùi vị cũng không tệ, Tuyết Chi vô thức gật đầu, ăn sạch đồ ăn trong đĩa.
Ăn sáng xong, cô lại uống thuốc.
Tuyết Chi không lo người kia sẽ động tay động chân, nếu muốn gây bất lợi cho mình thì anh ta có quá nhiều cơ hội, vốn không cần vẽ vời thêm chuyện, tối qua để cô chết cóng ngoài trời là được rồi.
Ăn xong cũng có chút sức lực, cô xuống giường, phía cuối giường có một đôi đi biển màu trắng, cô nhìn hai bên, không hiểu sao người đàn ông này lại thích màu sắc cực hạn lại đơn điệu như vậy, không phải đen thì là trắng, đến hoa văn trang trí cũng không có.
Chỉ là, anh ta có thể chuẩn bị giày cho cô, vẫn còn có tâm, cho dù là kẻ địch cũng là một kẻ địch có phong độ thân sĩ.
Tuyết Chi