Vết thương của Tuyệt vẫn còn đang chảy máu rào rào, nhuộm đỏ cả nước bao quanh.
Cái cảm giác mà vết thương ngâm trong nước biển ấy có thể tưởng tượng được đau đến mức nào.
Một tay của anh sải về phía trước, một tay khác lại ôm chặt lấy Tuyết Chi.
Anh chỉ sợ cô bị cuốn trôi đi.
Cô mang Tuyết Chi đến phòng bếp, nhưng sức chịu đựng của Tuyết Chi không bằng anh.
Cô cảm giác ngực mình giống như đang bị thiêu đốt vậy, chỉ muốn nổ tung thôi.
Cái cảm giác khó chịu ấy giống như lục phủ ngũ tạng cũng bị thiêu đốt theo.
Dù chỉ là vài phút thôi, cô cũng đã không thể kiên trì được nữa!
Cuối cùng, đến trước thang đu rồi.
Tuyệt dứt khoát đẩy Tuyết Chi lên thang đu trước.
Theo tiếng gọi của bản năng cầu sinh, Tuyết Chi cố gắng nắm chặt lấy cánh tay đang đỡ cô.
Sau khi cô trèo lên được vài bậc thang, đầu cô cuối cùng cũng lộ ra khỏi nước rồi.
Cô thở hổn hển, cuối cùng cũng sống lại rồi.
Cô vội vàng quay đầu lại nhìn Tuyệt.
Bốn phía quanh Tuyệt nhiễm một màu đỏ chói mắt, cánh tay anh đang nắm lấy thang cũng càng ngày càng yếu đi.
Cuối cùng, anh dần dần buông tay, người ấy cũng cách cô càng ngày càng xa…
Sóng biển không ngừng vỗ vào, vỗ lên bức tường kiên cố bằng đá của tào thành, tạo thành xoáy nước.
Theo từng con sóng, anh lại xa cô hơn.
Tuyệt mơ màng híp mắt không thể nhìn rõ phía trước.
Trong nước dần dần hình thành một vùng bọt khí mơ hồ, anh dịu dàng nhìn chằm cô.
Chỉ là nhìn cô, thâm tình nhìn cô.
Cuối cùng, anh chậm rãi nở một nụ cười mỉm nhợt nhạt với cô, nở một nụ cười hoàn hảo giống như một bước họa vậy.
Dường như cái cơ thể này không có bất cứ ý nghĩa gì với cô.
Trước đây là vậy, bây giờ vẫn vậy.
Cho dù thế nào thì với anh đều không sao cả.
Anh cười một cách yên bình, thoải mái và giải thoát như vậy.
Đây là nụ cười mà cả cuộc đời Tuyết Chi cũng không thể quên nổi…
“Không!” Tuyết Chi hét lên, cô nhanh tay cởi áo khoác vướng víu trên người rồi hít sâu một hơi.
Cô không nghĩ gì cả mà lại nhảy vào trong nước một lần nữa.
Cô không quan tâm nguy hiểm, mà chỉ cố gắng bơi qua đó.
Cô vẫn có rất nhiều câu hỏi còn chưa hỏi rõ, còn rất nhiều câu đố còn chưa giải.
Anh không thể xảy ra chuyện như thế này được!
Phải cứu anh, cô nhất định phải cứu anh!
Lòng tin ấy mạnh mẽ như vậy, thậm chí còn vượt qua cả ý nghĩa của bản thân cô!
Cô liều mạng bơi về phái anh.
Bóng người mặc váy trắng dài, mái tóc xõa tung ấy giống như một nàng tiên cá đang bơi vậy.
Quanh người cô giống như đang tỏa ra vầng sáng trắng thánh khiết vậy…
Đây là hình ảnh mà anh bắt được trước khi ngất lịm đi.
Từ nay về sau, hình ảnh ấy để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng anh.
Trước khi Tuyệt bị xoáy nước cuốn trôi đi thì Tuyết Chi đã kịp thời nắm lấy tay anh, kéo anh lại.
Tuyết Chi bơi đến trước mặt anh, không ngừng lay người anh trong nước.
Cô muốn anh tỉnh lại, nhưng Tuyệt từ đầu đến cuối vẫn không có phản ứng gì.
Khi cô nhìn thấy bóng nước thoát ra từ miệng anh, cô biết hơi mà anh vẫn kìm lại đã tan hết.
Tuyết Chi lo lắng.
Vào lúc lo lắng cô đã tiến gần anh, cúi đầu dán thẳng lên môi của anh và truyền không khí cho anh…
Môi của anh rất lạnh, nhưng lại mềm mại vô cùng…
Cảm giác này…
Tuyết Chi không có thời gian cảm nhận đôi môi ấy, trong lòng cô chỉ muốn cứu anh.
Khi cô muốn rời khỏi môi anh, gáy của cô đột nhiên bị người đè lại.
Tuyết Chi giật mình, hai mắt trừng to.
Khi cô nhìn thấy đôi mắt gian tà lạ thường của anh, cô chợt run lên.
Cô vùng vẫy muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại càng ôm chặt cô hơn, càng hôn sâu sắc hơn.
Lưỡi anh thoáng chốc hung hăng tiến vào.
Giống như giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết này, anh đnag hưởng thụ nụ hôn trước khi chết vậy.
Anh muốn ghi lại cảm xúc tốt đẹp này.
Giờ này, khắc này có thể là dấu vết lưu đến kiếp sau.
Tuyết Chi vùng vẫy mãnh liệt, nhưng động tác dữ dội của cô khiến cô gần như sắp tiêu hết không khí.
Lồng ngực lại bắt đầu co rút đau đớn, vẻ mặt cô cũng hiện lên vẻ thống khổ.
Tuyệt nhìn thấy vậy, đành bịn rịn lưu luyến buông môi cô ra, đồng thời dẫn cô bơi về phía phòng bếp.
Có thể do hơi thở của cô, thể lực của anh đã khôi phục rất nhiều rồi.
Anh bơi phía trước dẫn đường cho cô, biểu hiện của anh vừa vững vàng vừa dũng cảm.
Khi sắp chạm đến bậc thang, anh mới buông cô ra.
Hai người thò đầu ra khỏi nước, Tuyết Chi liều mạng thở hổn hển.
Sau khi cô hít thở thông thì cô cau mày, quay người lại và vươn tay tát lên đúng khuôn mặt của người đàn ông phía sau.
Khuôn mặt của Tuyệt nghiêng đi, anh thành thật chịu cái tát này.
Nhưng khóe miệng anh vẫn lưu lại nụ cười mê hoặc vô cùng.
Anh chầm chầm quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô.
Anh nở một nụ cười yêu nghiệt vô cùng: “Vừa nãy không phải muốn giết tôi sao, bây giờ sao lại muốn cứu tôi rồi? Tôi chết rồi, cô không phải có thể rời khỏi đây hay sao? Cứu tôi, vì khuôn mặt này sao?”
Câu hỏi của anh như đang dọa người vậy.
Nhưng từng chữ đều đè ép trái tim của cô.
Câu hỏi ấy như muốn đâm sâu vào trái tim cô để xem, cô cuối cũng nghĩ gì!
Cứu anh, chỉ vì khuôn mặt giống hệt Tiêu Chí Khiêm sao? Nếu như, anh là người khác, cô sẽ phải làm sao đây?
Loại giả thiết này, Tuyết Chi không biết đáp án.
Cô chỉ biết, hành động vừa nãy của anh cuối cùng cũng đã khiến cô giận! Cô dường như muốn trừng phạt anh vậy, cô thốt lên: “Không sai! Nếu như không phải anh giống anh ấy, tôi mới không mạo hiểm tính mạng cứu anh! Anh có thể sống tiếp, cũng vì anh ấy cả!”
Nhìn đôi mắt dần chìm xuống của anh, Tuyết Chi có cảm giác khuây khỏa không nói nên lời.
Anh làm ra chuyện trái với ý muốn của cô thì phải trả giá tương xứng!
Anh rủ mắt xuống, không rõ cảm xúc như thế nào.
Nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên, lạnh nhạt nói: “Hóa ra, thật sự vì lý do này.”
Anh cũng không băn khoăn vấn đề này nữa, cũng không nhắc tới cái bạt tai lúc nãy nửa chữ.
Anh bơi qua đó, nắm chặt lấy tay vịn ở cầu thang, sau đó quay đầu lại vươn tay với cô.
Giọng anh dịu dàng nói: “Lên đây đi, trong nước lạnh.” Thái độ mềm mỏng này, giống như chưa từng xảy gia chuyện không vui vừa nãy.
Anh vẫn bình tĩnh ung dung như cũ.
Tuyết Chi trừng mắt nhìn anh, cũng không để ý anh.
Cô tự mình nắm lấy tay vịn, rồi trèo lên bậc thang một cách khó khăn.
Tuyệt cũng không khó chịu, khóe môi nở một nụ cười tái nhợt yếu ớt.
Anh chầm chầm bước lên đến tầng hai.
Cả tầng dưới đã bị nước biển bao phủ, nhưng tầng trên ngược lại rất an toàn.
Nếu như nước biển dâng đến đây thì vẫn còn tầng ba có thể chống đỡ được một lúc.
Tuyết Chi lên đến tầng này thì đánh giá một vòng.
Vài phòng ngủ ở tầng này đều lắp cửa gỗ màu đen.
Anh chậm rãi bước đến một phòng trong đó và đẩy cửa ra: “Vào đi.”
Tuyết Chi đi theo sau anh và liếc mắt nhìn bên trong một lượt.
Tường và nền đất một