Nghe Thiên Ma nói ba câu đã không ngừng nhắc đến chuyện này, Nghê Thư liền khinh bỉ lườm nửa người dưới của hắn, hơi giễu cợt nói: “Quần Ma Điện của các anh nhiều yêu nữ như vậy, không ai có thể thỏa mãn được anh ư?”
Thiên Ma từng bước đi về phía cô, hai mắt như phun ra lửa, hết lần này đến lần khác đốt cháy quần áo cô, lại dùng ánh mắt xấu xa, từng tấc lướt qua da thịt cô: “Các cô ấy không có ai so sánh được với em.”
Nghê Thư thật sự không chịu nổi ánh mắt bất cứ lúc nào cũng mơ tưởng đến chuyện làm tình kia, không kiên nhẫn đẩy cửa ra, tiếng nhạc bên ngoài lập tức tràn vào phòng.
“Tùy anh muốn đập phá Thiên Hải Đường hay là Tiêu Chí Khiêm, cũng không liên quan đến tôi, anh muốn làm gì thì làm, đừng cản trở việc kinh doanh của tôi.”
Cô đuổi khách trắng trợn như vậy, Thiên Ma lại giống như nghe không hiểu, lại tiến sát về phía cô: “Tiểu Thư Nhi, đừng tuyệt tình như vậy, anh đã bỏ qua một đống chuyện quan trọng chỉ để đến đây làm em đó.”
“…”
Nghê Thư thật sự không biết, dùng ngôn ngữ loài người có thể giao tiếp được với giống lợn này hay không.
Cô cố sức hít sâu vài hơi, ngón tay lại hơi nhúc nhích, chỉ cần cào một cái trên da hắn, hạ độc khiến hắn đến việc sinh hoạt cũng không thể tự giải quyết, vậy là được rồi.
Chỉ là, nếu hắn gặp chuyện không may ở đây, khiến đám yêu ma quỷ quái ở Quần Ma Điện kia tức giận, như vậy tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến Thiên Hải Đường .
Cho nên, cô nhịn.
Biết tính tình người phụ nữ này hung hăng, không phải người dễ trêu chọc, Thiên Ma cũng không vội, bàn tay lớn ôm vai cô: “Thư Nhi, đưa anh đến chỗ em ngủ! Ông đây mệt rồi, bây giờ muốn ngủ!”
Nghê Thư tức giận hất tay hắn ra: “Trên đường cái có rất nhiều chỗ, nếu anh không chê lớn thì đều có thể nằm xuống.”
Thiên Ma ngáp một cái: “Quên nói, Mãnh Hổ là tên không sợ chết , tên này không sợ chết muốn tìm khắp thế giới để giết anh, nếu anh gặp chuyện không may ở đây, Tiêu Chí Khiêm sẽ không khỏi liên quan, Hồng môn của bọn em cũng đừng mong thoát thân!” Nói xong, hắn liền đi ra ngoài: “Em đã nhẫn tâm như vậy, anh nằm ngoài cửa là được.”
Nghê Thư sắp bị hắn chọc giận đến phát điên, tên đàn ông này đúng là lưu manh, đồ con heo, khốn kiếp!
“Mẹ kiếp, anh đứng lại!” Nghê Thư nói tục, bước đến vài bước, nắm chặt vạt áo hắn, kéo hắn ra ngoài: “Ngủ một đêm, sáng mai nhanh chóng cút về cho tôi!”
Thiên Ma cao gần một mét chín, dáng người to lớn thô kệch, bị người phụ nữ kéo đi, cảnh tượng đó thật sự hơi buồn cười.
Nhưng hắn lại không nhận thức được, ngược lại còn rất thích, nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ mềm mại như không xương của cô, không ngừng ảo tưởng, nếu dùng đôi tay này cầm chặt cây gậy sắt của hắn, sẽ sung sướng biết mấy!!
Nghê Thư đưa Thiên Ma ra khỏi Huyền Sắc, cậu em trai thấy cô đi ra, vội hỏi: “Chị Thư, chi muốn đi ra ngoài?”
“Chìa khóa!” Tâm trạng Nghê Thư khó chịu.
Cậu em trai vội vàng đưa chìa khóa qua, Nghê Thư lái chiếc mô tô của mình, lườm Thiên Ma: “Leo lên!”
Ánh mắt Thiên Ma sáng lên, uốn éo dáng người cao to của mình, ngồi chỗ phía sau, hai tay ôm chặt vòng eo nhỏ bé của cô.
Sắc mặt Nghê Thư lại sầm xuống: “Anh muốn siết chết tôi à?”
Thiên Ma cố buông ra một chút, hớn hở nói: “Đi thôi, anh mong chờ được leo lên giường em quá!”
Mọi người xung quanh đổ mồ hôi, kinh ngạc đến suýt nữa rớt cả cằm xuống.
Trong mắt bọn họ, Nghê Thư không khác gì một người đàn ông, dám nói loại chuyện này với cô, phải dũng cảm đến mức nào chứ!
Nghê Thư hít sâu, cánh tay chuyển động, xe như mũi tên rời cung, chạy thẳng trên đường lớn phía trước.
Vì thân phận Thiên Ma đặc biệt, Quần Ma Điện bây giờ lại càng ngày càng phát triển lớn mạnh, Nghê Thư không muốn đưa phiền phức đến Thiên Hải Đường , dứt khoát đưa tên này về nhà cô.
Hạ chút thuốc cho hắn, để hắn ngủ vài ngày cũng tốt.
Rất nhanh, cô đã về đến nhà mình ở thành phố A.
Một căn nhà hai tầng cũ đến mức không thể cũ hơn, không khác gì một căn nhà lá rách nát.
Xe dừng lại, vẻ măt Nghê Thư hơi vặn vẹo, giọng nói cũng run rẩy: “Lấy cái tay ra!”
Thiên Ma rất không cam lòng buông tay đang đặt trên ngực cô ra, cau mày nghiêm túc nói: “Thư Nhi, sau này không được bó ngực nữa, sẽ ảnh hưởng đến việc phát dục.”
Nghê Thư lại hít sâu, sau khi đỗ xe lại, mang hắn lên lầu.
Bước vào cổng lớn xụp xệ, trong hành lang tối om, bước lên cầu thang gỗ, tiếng “kẽo kẹt” đáng sợ phát ra.
Thiên Ma đuổi kịp Nghê Thư, nhìn chằm chằm vào cái mông nhỏ của cô vì bước lên lầu mà lắc trái lắc phải, thứ dục vọng xấu xa dưới bụng lại lần nữa phấn chấn.
Hoàn toàn không khống chế nổi, hắn đưa tay ra…
“Đến rồi.” Nghê Thư đứng ở tầng hai, vừa quay đầu liền nhìn thấy cái tay ở giữa không trung của hắn, đuôi lông mày giật hai cái, vừa nghĩ liền biết trong đầu tên này định làm gì!
Không tỏ vẻ gì, cô lên tiếng: “Vào đi.”
Thiên Ma cũng không thấy xấu hổ, rút tay về, hào phóng đi vào.
Một căn phòng rất bình thường, trang bị vật dụng cổ xưa, chỉ có vẻn vẹn vài món đồ trang trí, trong phòng đầy mùi thảo dược.
Thiên Ma nhìn quanh một vòng, giọng điệu hơi ngang ngược: “Người phụ nữ của anh sao có thể ở loại nhà thế này? Ngày mai, phá hết, xây lại lần nữa!”
Nghê Thư lườm hắn một cái, bỏ mặc hắn một mình suy nghĩ, đi vào phòng, ngón tay chỉ cái giường duy nhất kia: “Anh ngủ ở đây.”
“Em cũng ngủ ở đó chứ?” Bên tai đột nhiên xuất hiện một giọng nói, dọa cô nhảy dựng.
Chẳng biết từ lúc nào, Thiên Ma đã đến phía sau cô, thân thể liền dính chặt vào cô, như con ngựa đang động dục, Nghê Thư không thể quen thuộc hơn.
Cô nhướng mày, liếc hắn: “Anh đến nằm trên giường trước, một lát nữa tôi sẽ qua.”
“Được!” Thiên Ma hưng phấn, không nói nhiều nữa, thuần thục cởi đồ: “Thư Nhi, chừng nào em…” Ngay lúc hắn vừa định quay đầu lại, một đám bột phấn màu trắng chợt thổi về phía hắn, đúng lúc Thiên Ma hít vào, ánh mắt cứng đờ nhìn cô, vài giây trôi qua, thân thể liền “rầm” một cái, ngã ra phía sau, ngã thẳng lên giường.
Nghe Thư phủi tay, liếc mắt nhìn hắn dù đã ngã xuống, mà “thằng em” vẫn đứng thẳng chào hỏi cô,