Ánh mắt lạnh lùng của Tuyết Chi nhìn chằm chằm bà ta, gằn từng chữ
nói: “Lần này, tôi chỉ thông báo cho chú Vương, với giao tình của chú ấy
và nhà họ Trương, sẽ không đến nỗi để bà quá thảm! Nhưng, nếu còn có
lần sau, tôi không ngại để ba tôi đổi người vợ khác đâu!”
“Mày…” Nguyễn Thanh Mai đã tức đến nỗi không nói được câu nào.
Tuyết Chi bật cười, xinh đẹp tuyệt vời, nói những lời đanh thép làm
người ta sợ hãi: “Cái chức phu nhân chủ tịch thành phố chắc là có người
muốn ngồi vào đây.
Bà tốt nhất mở to mắt ra mà nhìn, đừng làm những việc
tổn hại đến nhà họ Trương nữa! Nếu không, đừng trách tôi bất hiếu.”
Nguyễn Thanh Mai tức đến nỗi òa khóc chạy về phòng, cứ nói mình số
khổ mới làm mẹ kế nhà người ta, đối xử hết lòng chưa nói, mà người ta
còn không thèm nhận!
Đỗ Hân Dĩnh nằm bò bên cửa, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, móc điện thoại ra: “A lô, Anh Hạo…”
Biết tin Trương Tuyết Chi dám gọi điện cho cảnh sát tố cáo mẹ kế
mình, Bắc Minh Hạo lại không hề tức giận vì bị cô phá hỏng kế hoạch, mà
lại thấy càng thú vị hơn.
“Xem ra, Nguyễn Thanh Mai bị dọa vỡ mật rồi.
Anh Hạo, chúng ta có nên…”
“Tạm thời đừng làm gì cả.” Bắc Minh Hạo không nhanh không chậm ngắt lời cô ta.
Đỗ Hân Dĩnh ngẩn người: “Tại sao?”
“Giám đốc công an đã biết vợ ông ta đánh bạc bên ngoài, sẽ dễ dàng bỏ qua thế sao?”
Đỗ Hân Dĩnh phải thừa nhận anh nói đúng, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Hạo,
anh thật sự là vì điều này, chứ không phải vì…Trương Tuyết Chi?”
“Hân Dĩnh, em hỏi vậy là có ý gì?” Bắc Minh Hạo hình như hơi không vui, anh không thích người ta nghi ngờ phán đoán mình.
“Em không có ý gì khác đâu.” Đỗ Hân Dĩnh vội vàng giải thích: “Em chỉ
là sợ…sợ anh động lòng với cô ấy.
Dù gì, cô ấy cũng rất đẹp.”
Cô thấp giọng nói, không khó để nghe ra chút ghen tuông trong đó.
Bắc Minh Hạo khẽ thở dài, giọng dịu đi, trầm thấp mà ấm áp: “Hân
Dĩnh, trong lòng anh chỉ có em.
Anh biết rõ, trên thế giới này, ai là
người yêu anh thật lòng.”
“Hạo…” Đỗ Hân Dĩnh nắm chặt điện thoại, chỉ vì câu nói này của anh,
lòng cô ấm áp hẳn lên, không còn nghi ngờ động cơ của anh nữa.
Thậm chí,
lần trước chuyện anh gặp riêng Tuyết Chi, cô cũng coi như chưa từng xảy
ra.
*
Một ngày sau, Tuyết Chi cuối cùng cũng đợi được cuộc gọi của Bắc Minh Hạo.
“Chuyện đó đã đàm phán xong xuôi rồi, một giờ chiều anh sẽ cử người đi đón bạn em.”
Đôi mắt Tuyết Chi sáng lên, cố gắng đè xuống niềm vui trong lòng, giữ tâm trạng bình ổn: “Cảm ơn.”
Bên kia, Bắc Minh Hạo ung dung nói: “Đừng vội cảm ơn anh, chuyện chúng ta đã hứa thì sao?”
Biết anh đang nói đến chuyện gì, Tuyết Chi xoa xoa mày: “Tôi sẽ không
nuốt lời, theo đuổi hay không là quyền của anh, có chấp nhận hay không
là lựa chọn của tôi.”
Cúp máy, cô tự giễu mà cong môi cười nhạt.
Khi cô dùng trăm kế ngàn kế để có được tình yêu của anh, anh lại
chẳng hề