Tuyết Chi ngẩng đầu nhìn vào họng súng tối om kia, không biết tại sao cô lại cảm thấy không hề sợ hãi.
Nếu như viên đạn kia nhất định phải dính máu mới được, vậy là cô thì có là gì?
Cuộc sống của một đời người, chung quy cũng về với cát bụi, cô có thể cùng Tiêu Chí Khiêm có nhiều hồi ức như vậy, rất đáng giá, cô không còn oán hận gì nữa.
“Những thứ tôi cần chỉ là một viên đạn này.” Tiêu Tuyệt mỉm cười, ánh mắt dần thay đổi nhìn thẳng vào mặt Tiêu Chí Khiêm, khiêu khích nhếch miệng, giống như nói cho đối phương biết, người thắng cuối cùng là anh ta.
Trong mắt Tiêu Chí Khiêm bắt đầu lan ra vài đường tơ máu, che đi đôi mắt trong veo ban đầu.
“Tiêu Chí Khiêm!”
Tuyết Chi đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói thanh thúy dịu dàng giống như một làn gió xuân, vang thật lâu bên tai anh.
Cô nói: “Anh biết chuyện xưa của em, cũng biết vì sao em lại đến, cho dù người kia có phải anh hay không em cũng không hối hận vì em đã tìm được anh.”
Tiêu Tuyệt không quay đầu, khẩu súng cầm trên tay dường như rung lên mấy lần.
Anh ta cười, nụ cười xinh đẹp sâu xa khó hiểu.
Đều lúc này, cô vẫn dư sức làm tổn thương anh ta, biết cách nào hiệu quả nhất, biết dùng cách nào để cho anh ta đau đến ngạt thở.
Trương Tuyết Chi, em ỷ vào vào việc tôi thích em nên muốn làm gì thì làm, hết lần này đến lần khác tôi đều không thể làm gì…
Nợ kiếp trước sao?
Rốt cuộc là ai nợ ai?
Hai tay Tiêu Chí Khiêm buông thõng bên người đang nắm rất chặt, chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch, một bộ lễ phục màu đen, càng lộ ra hơi thở uy nghiêm và lạnh lùng.
Bởi vì lo lắng, cho nên lưng chuyển động.
Để đen ra so sánh, anh càng không tình nguyện lưu lại đầy rẫy sự tiếc nuối.
“Ngoại trừ cô ấy, cậu muốn bất cứ điều gì tôi cũng sẽ đồng ý.” Anh đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng.
Tiêu Tuyệt cười nhẹ lắc đầu, ngón tay trỏ kia khẽ lay động: “Ngoại trừ cô ấy, tôi không cần gì hết.”
Nụ cười kia, kiên quyết, thê lương!
Cuộc sống này đối với anh ta chính là một gánh nặng, có Tuyết Chi cùng đi đến một thế giới khác, đó mà một chuyện vô cùng vui vẻ.
Mồ hôi đã ứa ra từ trên trán mấy người chị Điềm, từ từ chảy xuống.
Bọn họ không sợ chết, nhưng không thể đánh cược vào một kẻ điên!
Có vài bước chân nhẹ nhàng trên đỉnh đầu, có thể nhận ra được có rất nhiều người đi chuyển về phía này.
Thạch lập tức đi xuống, nhìn thấy cảnh này thì khẽ nhíu mày lại: “Cậu Tiêu, tất cả bom đã bị loại bỏ.”
Ngoài việc lo lắng về tình hình ở đây, mấy người cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Vẫn may là Chiêm Gia Linh có chút lương tâm, nói cho bọn họ biết chuyện có bom, nếu như quả bom đó thật sự phát nổ, nơi này nhất định bị san phẳng.
Lúc này, trong mắt Tiêu Chí Khiêm chỉ có Tuyết Chi, quả bom nào, kẻ thù không đội trời chung nào, định mệnh nào, anh hoàn toàn không quan tâm.
Tiêu Tuyệt nghe thấy như vậy, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nụ cười trên mặt lại càng thêm bí hiểm.
Thạch nhìn thẳng vào anh ta, cảnh giác híp mặt lại, luôn cảm thấy giống như có điều gì đó là lạ.
“Tiêu Chí Khiêm, tôi đã chuẩn bị một món quà lớn cho anh, coi như chúc mừng…chúc mừng chúng ra rốt cuộc cũng không còn dính dáng gì nữa!” Tiêu Tuyệt cười không ngớt mà nói.
Một câu nói kia, khiến cho trái tim mọi người vừa mới buông lỏng lại nhấc lên một lần nữa.
Bọn họ đã biết chuyện này chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, làm sao có thể sắp đặt mấy quả bom là xong việc chứ? Nói như vậy, thật sự là quá kém, anh ta cũng không phải là Tiêu Tuyệt!
Tiêu Chí Khiêm hoàn toàn bỏ ngoài tai, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi môi xinh đẹp như hoa anh đào khẽ mím lại.
Vẫn là đẹp trai đến mức rung động lòng người.
“Muốn thoát khỏi sao?” Anh ta cười nhẹ, từ từ di chuyển bước chân, từng bước đi qua.
Chị Điềm nhíu lông mày, lo lắng kêu lên một tiếng: “Cậu Tiêu!”
Sắc mặt Tiêu Tuyệt lạnh xuống: “Còn dám tiến lên một bước, tôi lập tức nổ súng!”
Tiêu Chí Khiêm vẫn không dừng bước, nụ cười trên môi càng đậm “Tùy cậu!”
Một viên đạn, chỉ có thể nhắm chuẩn một người.
Anh tình nguyện là chính bản thân mình.
Tiêu Tuyệt nhướn mày, ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của Tiêu Chí Khiêm, anh ta không thể trì hoãn thời gian nữa, ngón tay lập tức đụng vào cò súng: “Tiêu Chí Khiêm, anh có thể nhanh hơn được viên đạn của tôi sao? Anh có cách để cứu cô ấy sao?”
Tuyết Chi im lặng ở phía dưới, hơi khép mắt lại: “Tiêu Chí Khiêm, đừng tới đây, anh biết là dù sống hay chết, chuyện em có thể làm chính là yêu anh.”
Nghe những lời của cô, đôi mắt Tiêu Chí Khiêm biến sắc, lại càng thêm đỏ và khát máu hơn.
“Tôi không quá nhanh, tôi cũng không có cách để cứu cô ấy.” Nhìn thẳng vào Tiêu Duyệt, anh gằn lên từng chữ: “Nhưng tôi lại có cách để cậu còn sống, để cậu mãi mãi không có cách nào có thể bảo vệ cô ấy!”
Cho dù không cứu được cô thì người chết cùng cô cũng sẽ là anh, Tiêu Chí Khiêm.
Về phần Tiêu Tuyệt, cô độc cả đời, đó chính là kết cục của anh ta!
“Cậu Tiêu, đừng!” Đinh Khiêm lo lắng: “Cậu Tiêu, cậu đừng kích động!”
Sắc mặt chị Điều cũng rối rắm, Nghê Thư nắm trong tay mấy cây ngân châm, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng ném ra.
Thế nhưng cô ta cũng không dám mạo hiểm ra tay, chỉ cần cô hoạt động, Tiêu Tuyệt nhất định sẽ có cảm giác! Cô ta cũng không dám chắc có thể nhanh hơn súng của Tiêu Tuyệt.
Tiêu Tuyệt nhìn chằm chằm vào người đối diện, không để điểm yếu của bản thân lộ trước mặt bọn họ, hoặc thậm chí hi vọng bọn họ có thể nổ súng sớm hơn.
Nhưng vây giờ, Tiêu Chí Khiêm sẽ không làm như vậy, anh thật sự không có thời gian để cứu Tuyết Chi nhưng lại có đủ thời gian để đối phó với mình.
Ván bài này, bọn họ đều đánh cược tất cả.
Lúc này, ông Hình từ trên lầu nhanh chóng đi xuống, nhìn thấy cảnh này lập tức quát lớn một tiếng: “Tiêu Tuyệt! Thằng ranh con này, muốn tức chết tôi đúng không? Mau đặt súng xuống”
Trong mắt Tiêu Tuyệt đã không còn chưa được bất cứ người nào khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Chí Khiêm.
“Tức chết tôi rồi! Tôi, cậu không nghe thấy sao?” Ông Hình đứng dậm chân tại chỗ: “Cái mạng nhỏ này của cậu thật sự không muốn nữa rồi đúng không?”
“Vâng.” Tiêu Tuyệt không hề do dự, lạnh nhạt nói: “Sống như vậy