Động tác Tiêu Chí Khiêm ngừng lại, nhìn chằm chằm cô, không ngừng lắc đầu: “Không… Không…”
Thứ bên eo quấn lấy chặt hơn.
Sau đó lại một dây leo khác bò lên ngực của cô.
Không khí trong phổi nhanh chóng bị ép sạch, nơi đó giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, Tuyết Chi chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, máu tươi từ từ chảy ra từ khóe miệng, sau đó là nước mắt, lỗ tai…
“Không!” Tiêu Chí Khiêm ném móc sắt xuống, ngay lúc cô thả tay ra thì bắt được cổ tay cô: “Tuyết Chi, đừng, đừng mà…”
Đôi mắt vốn luôn lạnh lùng, thờ ơ, bị thay thế bởi sự hoảng loạn, giọng của anh run rẩy, giữ chặt lấy cô trong tuyệt vọng.
Tuyết Chi há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng không thở nổi, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được, chỉ nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu trong ánh mắt xót xa.
Buông tay đi, Tiêu Chí Khiêm.
Buông tay…
Xuyên qua cặp mắt kia, Tiêu Chí Khiêm đọc hiểu được, cũng hoảng loạn, tay nắm càng chặt hơn: “Tuyết Chi, đừng tàn nhẫn như vậy, em đã hứa với anh rồi mà!”
Lúc anh ngã xuống, xúc tua của Cỏ Nam Cực từ bốn phía xung quanh giống như những con thú hung mãnh ngửi thấy được mùi máu tươi, giương nanh mua vuốt lao về phía anh, quấn chặt lấy hai chân, hai tay anh rồi kéo về phía góc sáng sủa.
Nhưng anh vẫn kiên trì nắm chặt, ánh mắt cầu xin, không muốn buông cô ra, lẽ nào cô không biết sao? Cái mà cô từ bỏ không phải là sinh mạng của bản thân mà là anh.
Nước mắt màu đỏ chảy ra từ khóe mắt cô.
Tay chậm rãi rút khỏi lòng bàn tay anh, nở một nụ cười ấm áp cuối cùng, cô bị xúc tua kéo xuống dưới tầng hầm tối tăm…
“Tuyết Chi!!”
Tiêu Chí Khiêm đưa tay ra muốn bắt lấy, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô biến mất ở ngay trước mắt.
Khuôn mặt tái nhợt của anh nhanh chóng biến thành một mảnh tro tàn, giống như sự biến mất của cô cũng lấy đi linh hồn của anh.
Mãi cho đến khi những xúc tua kia cũng muốn kéo anh đi để hóa thành chất dinh dưỡng cho cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực, anh mới tỉnh táo lại, cứng ngắc nghiêng đầu, con ngươi dần dần siết chặt nhìn vào trong màu xanh biếc xinh đẹp quỷ dị kia, một người khác đang bị khóa bên trong.
Tiêu Tuyệt nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt, mặc dù kết quả này đúng như những gì anh ta mong đợi.
Nhưng, tận mắt nhìn cô bị kéo đi, trái tim anh ta giống như bị kim châm độc đâm vào, chất độc xâm nhập, đầu tiên là đau, sau đó tê liệt, và cuối cùng vẫn là nỗi đau đớn phân thành từng mảnh nhỏ kéo dài vô tận.
Tiêu Chí Khiêm xoay cổ tay, chặt đứt những thứ quấn lấy tay chân anh.
Anh đứng lên, đối mặt với Tiêu Tuyệt, khuôn mặt không chút gợn sóng, trong ánh mắt hiện lên sự tiêu điều, ý định giết người không chút tiếng động bộc lộ rõ ràng, lại thêm tiếng ken két, giống như tiếng thì thầm.
Anh sẽ tận tay giết chết anh ta, một người khác của anh, một bản thân khác của anh, một…
Người cũng muốn nhận được sự cứu rỗi từ Tuyết Chi giống anh.
Tuyết Chi không biết mình bị kéo đi đâu, tầng hầm này đã bị Cỏ Nam Cực mọc lan tran chiếm giữ, thậm chí còn không biết nó chui từ đâu ra, hình thành một cung điện ngầm thuộc về chúng nó, rậm rạp, khiến người nhìn thấy mà da đầu tê dại.
Cô giãy dụa nhưng lại không có một chút tác dụng nào.
Cuối cùng cô bị kéo tới trên một mảng Cỏ Nam Cực, xúc tua dưới người cô đang không ngừng di chuyển, lúc lướt qua làn da mang cảm giác ẩm ướt, khó chịu.
Tuyết Chi vươn tay bắt lấy mấy dây leo, muốn cố gắng kéo chúng nó ra để thoát thân.
Những những thực vật này giống như có linh hồn, chỉ cần bị cô bắt lấy thì sẽ yên tĩnh, không động đậy, một khi tay cô buông ra thì lại tự do di chuyển.
Nhất định là do cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực chết tiệt kia đang khống chế!
Cho dù thần kỳ, cho dù khó tin, Tuyết Chi cũng không rảnh mà cảm thán, trong lòng cô đang hiện lên một ý nghĩ điên cuồng, chính là giết nó!
Giết sinh vật khủng bố này!
Dưới chân đột nhiên lại bị siết chặt, cô lại bị kéo đi.
Kéo hơn mười mét, cuối cùng cô nhìn thấy cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực có thể bao quanh bởi năm, sáu người!
Từ chỗ rễ của nó vươn ra vô số nhưng xúc tua to bằng cánh tay trẻ em đang tìm kiếm vật thể cung cấp chất dinh dưỡng cho nó.
Cái đáng sợ là, trong cơ thể của nó có thể nhìn thấy rõ vài hình dáng con người! Hơn nữa, đang dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, không ngừng bị biến dạng, cuối cùng, biến thành một bãi máu loãng, trở thành chất dinh dưỡng cần thiết cho nó.
Sau khi hấp thụ xong, màu sắc của cơ thể nó bắt đầu chuyển sang màu xanh biếc, trong suốt, tràn đầy sức sống.
Tuyết Chi nhìn tất cả những thứ này mà kinh ngạc đến ngây người, cô biết, người bên trong đều là những anh em của Hải Thiên Đường!
Cô cũng từng bị nó “nuốt” vào trong bụng, nhưng không bị hấp thụ nhanh như vậy! Bởi vì nó đã trải qua biến dị sao?
Ý nghĩ lúc trước của cô có lẽ quá ngây thơ, cô đang trong tình huống không có vũ khí hữu dụng nào để chống lại nó, ngay cả tự bảo vệ mình còn khó, sao có thể giết chết nó đây?
Sau khi cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực tiêu hóa hết các “chất dinh dưỡng” này, nó lại hướng xúc tua về phía mục tiêu kế tiếp, Tuyết Chi.
Tuyết Chi muốn cởi bỏ những trói buộc quấn quanh mắt cá chân trong tuyệt vọng, nhưng cứ như nó sinh ra từ đó, càng quấn càng chặt.
Mắt thấy sắp bị kéo tới trước mặt cơ thể mẹ, cảm nhận được cơ thể sống tới gần, cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực vốn cứng rắn bỗng bắt đầu biến mềm và dính, một khe hở tựa như “cái miệng” xuất hiện, không ngừng mở rộng, cho đến khi có thể nhét vừa một người, Tuyết Chi bị kéo lê qua…
“Đừng động vào tôi!!”Tuyết Chi trống rỗng, phản xạ có điều kiện vươn tay đặt vào hai bên khe hở.
Đúng vào lúc này, chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Những xúc tua dưới chân đột nhiên run rẩy khó chịu, giống như chúng đang bị bỏng.
Chỗ cơ thể mẹ bị Tuyệt Chi đụng vào, phát ra âm thanh “xèo xèo”, giống như đang bị thiêu