“Ừm, đỡ nhiều rồi.” Tuyết Chi đưa mắt nhìn qua nhìn lại Quan Mạc và Vy Hiên, thật là không ngờ, Vy Hiên lại đột nhiên xuất hiện thêm một thanh mai trúc mã!
“Tay còn dùng sức được không?”
Tuyết Chi lắc đầu: “Nghê Thư nói bị tổn thương đến gân rồi, nên phải tĩnh dưỡng một thời gian nữa.”
Vy Hiên yên tâm nói: “Có cô ấy thì nhất định sẽ không có vấn đề gì.”
Thạch nhìn chằm chằm vào Quan Mạc, nhìn thấy khuôn mặt của anh ta đang vui vẻ như một đoá hoa vậy, ánh mắt anh khẽ lập loè: “Quan Mạc, anh định khi nào sẽ đi?”
Quan Mạc vừa nghe là liền không vui: “Tôi mới tìm được Tiểu Hiên là cậu lại đuổi tôi đi rồi à? Hải Thiên Đường của các người cũng thật là vô tình quá đi!” Anh nép bên cạnh Vy Hiên, bày ra cái bộ dạng ai có đuổi tôi đi tôi cũng không đi đâu.
Thạch không nói gì mà quay đầu lại nhìn chị Điềm, chị Điềm lập tức hiểu ý, chị ta khẽ khụ hai tiếng, sau đó đứng dậy: “Tôi đi gọt chút trái cây, Vy Hiên, em qua đây giúp chị đi.”
“Không thành vấn đề.” Vy Hiên theo chị Điềm vào nhà bếp.
Quan Mạc cất giọng có chút bất mãn: “Các người coi Tiểu Hiên là culi à? Chị Điềm cũng thật là, đàn em của mình thì không kêu, toàn là sai người khác.”
Tuyết Chi nhìn anh, tò mò hỏi: “Anh thật sự là…thanh mai trúc mã của Vy Hiên sao?”
Cô và Vy Hiên ở cùng một ký túc xá, bạn học nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa bao giờ nghe nói cô ấy có thanh mai trúc mã cả.
Quan Mạc vô cùng đắc ý: “Dĩ nhiên rồi! Tôi nói cho cô biết nha, chuyện là như vầy nè…”
Bên cạnh, Tiêu Chí Khiêm kéo Tuyết Chi vào trong lòng mình, sau đó đưa tay bịt tai của cô lại rồi cất giọng không nóng không lạnh: “Mấy chuyện cẩu huyết không có dinh dưỡng, đừng nghe nhiều.”
Quan Mạc tức giận trừng mắt nhìn anh: “Cái gì mà cẩu huyết? Cái gì mà không có dinh dưỡng? Chuyện của tôi và Vy Hiên có thể làm giật mình cả trời đất, kinh động cả quỷ thần đó! Người nghe thì sẽ thương tâm, người nhìn thấy thì sẽ rơi nước mắt!”
Tuyết Chi mỉm cười: “Dù sao đi nữa Vy Hiên cũng tìm được bạn cũ, tôi cũng vui thay cho cậu ấy.”
“Ừm ừm ừm!” Quan Mạc siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm và cất lời thề thốt: “Tôi đảm bảo, nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Hiên, không để cho cô ấy chịu khổ nữa đâu!”
Lúc này, Vy Hiên và chị Điềm ra ngoài: “Nào, mọi người ăn chút trái cây đi.”Vy Hiên đến trước mặt của Quan Mạc: “Anh đi với em một lát.”
“Được được được!” Quan Mạc coi Vy Hiên như là em gái ruột nên rất là nghe lời cô, sau đó hai người đến phòng giải ở bên cạnh.
Thạch điềm tĩnh hỏi: “Làm xong chưa?”
Chị Điềm lựa miếng dưa hấu ngọt nhất đưa cho Tuyết Chi: “Còn phải hỏi? Vy Hiên là người bên phe chúng ta a! Tôi thấy Quan Mạc chạy không thoát đâu.”
Tuyết Chi không hiểu bọn họ đang nói gì, còn đôi con ngươi của Tiêu Chí Khiêm thì khẽ lập loè một cái, lập tức hiểu rõ.
Bên trong phòng giải trí, Quan Mạc nhíu mày lại, trên khuôn mặt thỉnh thoảng lại loé qua một tia xoắn xuýt, cuối cùng như là đã đưa ra quyết định, rồi dùng sức gật đầu.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Quan Mạc đưa mắt quét nhìn đám người trong phòng khách, ánh mắt anh ta sau đó rơi trên người Tiêu Chí Khiêm, Tiêu Chí Khiêm thì vẫn điềm tĩnh như lúc ban đầu.
Quan Mạc cau mày, sau đó đi qua đó cùng với Vy Hiên, sau khi ngồi xuống anh ta mới trầm giọng nói: “Nói thật chuyện lần này có ảnh hưởng rất lớn, Tiêu Chí Khiêm sẽ bị Tiêu Tuyệt liên luỵ.
Phía trưởng môn mà có chất vấn thì cũng là hợp tình hợp lý thôi.”
Thạch yên lặng rũ mắt xuống, quả nhiên giống như anh dự đoán.
Có thể phái cả Quan Mạc đến thì cũng đủ thấy sự xem trọng của môn chủ đối với chuyện này như thế nào.
Dù sao đi nữa Tiêu Chí Khiêm và Tiêu Tuyệt là anh em song sinh, ai mà biết được trong chuyện này rốt cuộc còn ẩn giấu thứ gì nữa kia chứ? Cho nên, giống như Quan Mạc đã nói, ông ta có nghi vấn thì cũng là hợp lẽ.
Tuyết Chi quay sang nhìn Tiêu Chí Khiêm, thần sắc cô lộ ra một tia lo lắng.
Tiêu Chí Khiêm chỉ nhìn cô nở một nụ cười an ủi và nắm lấy bàn tay vẫn còn đang băng bó của cô, sau đó ngước mắt nhìn qua Quan Mạc: “Nói với ông ấy, cái chức đường chủ này, tôi không có hứng thú làm nữa.” Anh dắt tay Tuyết Chi rồi đứng dậy rời đi.
Mọi người đều sững sờ: “Cậu Tiêu!”
Quan Mạc nghe vậy thì liền cuống cuồng: “Tiêu Chí Khiêm, Tiêu Chí Khiêm cậu đợi chút đã! Tôi còn chưa nói xong mà, môn chủ cũng không phải là không tín nhiệm cậu, nhưng mà cậu cũng biết đó, ông ấy cũng cần phải thận trọng a! Ai ya, không phải nói bị mất trí nhớ rồi sao? Sao cái tính cách này vẫn còn ngang bướng như thế chứ?”Tiêu Chí Khiêm vẫn làm như không nghe thấy, anh và Tuyết Chi về lại phòng, căn bản là không quan tâm đến chuyện này.
Đóng cửa lại, Tuyết Chi kéo lấy anh, đôi mắt phụng trong veo đầy nghiêm túc: “Tiêu Chí Khiêm, anh đừng kích động mà~ Giống như Quan Mạc nói đó, môn chủ dù sao cũng là chủ của một môn phái, cần phải suy nghĩ đến rất nhiều vấn đề…”
Tiêu Chí Khiêm đưa tay bịt lại cái miệng nhỏ ríu rít không ngừng của cô, anh mỉm cười một cái, dưới đáy mắt hiện lên một sự nhàn nhã: “Anh không quan tâm cái gì là Hồng Môn hay Hải Thiên Đường, chỉ cần em ở bên cạnh anh thế là đủ rồi!”
Anh ôm cô vào lòng mình, đôi con ngươi anh ngập tràn sự long lanh như nước.
Thần sắc của Tuyết Chi loé qua một chút do dự, cô để mặc anh ôm mình vào lòng.
Cảm thấy được sự cứng ngắc của người phụ nữ trong vòng tay mình, Tiêu Chí Khiêm cúi đầu xuống: “Sao vậy?”
“Hửm?” Tuyết Chi ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt mà cô đã khắc ghi tận sâu trong đáy lòng, sau đó chỉ lắc đầu: “Không có gì.”
Tiêu Chí Khiêm mỉm cười: “Không cần lo cho anh.”
Cô chầm chậm gật đầu, bờ má dán vào ngực anh, đôi mắt phụng lặng lẽ loé qua một tia bất an.
Tiêu Chí Khiêm mà cô biết, cho dù không quan tâm đến bất cứ người nào hay chuyện gì, nhưng mà anh ấy tuyệt đối sẽ không dễ dàng thốt ra mấy lời vứt bỏ Hải Thiên Đường như vậy! Cho dù ngoài miệng anh ấy không nói, nhưng cô cũng biết những người anh em Hải Thiên Đường đã từng trao cho anh một sự tín nhiệm vô điều kiện kia quan trọng với anh như thế nào.
Là bởi vì mất ký ức sao? Hay là…
Tuyết Chi đột nhiên ôm chặt lấy anh, một sự hoảng sợ kỳ lạ đã đục khoét một lỗ hở trong trái tim cô.
Đôi con ngươi của Tiêu Chí Khiêm khẽ lập loè, anh cúi đầu nhìn cô, thu hết những biểu cảm trên gương mặt cô vào trong mắt mình, cho dù chỉ là một biểu cảm nhỏ nhoi nhưng anh vẫn không bỏ qua.
Cô ấy đang sợ hãi.
Đang sợ hãi điều gì?
Trong phòng khách, mọi người quây quần ngồi với nhau, Trương Thịnh Hải và Ngọc Diệp cũng mới vừa làm xong việc luyện tập phục hồi.Quan Mạc bất lực nói: “Cậu Tiêu nhà các người càng lúc càng nóng tính, haiz, tôi nói chứ, cho dù môn chủ có ý bồi dưỡng cậu ta, nhưng số người phản đối cậu ta cũng không ít! Mấy lão già ở Hồng Môn đều không đánh giá cao cậu ta, còn về nguyên nhân thì tôi nghĩ mọi người cũng hiểu rồi.”
Đám người của Thạch không nói gì, trong lòng họ quả thật là hiểu rất rõ.
11 năm kể từ khi cậu Tiêu sinh ra đời đều trải qua ở trong bệnh viện tâm thần, lại cộng thêm tác phong hành sự sau này của cậu ấy, khó tránh đám người đó sẽ có ý kiến.
Quan Mạc tiếp lời: “Bây giờ lại xảy ra một đống chuyện như vậy, thân phận của Tiêu Tuyệt cũng coi như là bị bại lộ hoàn toàn rồi, vậy thì càng có chuyện cho người ta nói.
Không giấu gì các người, hai ngày nay ngày nào cũng có người tìm môn chủ, đừng nói tới người thừa kế môn chủ tương lại, mà ngay cả cái vị trí đường chủ này…”
Đinh Khiên sốt sắng: “Là tên khốn nào nói? Anh nói cho tôi biết đi, tôi đến gặp kẻ đó!”
Chị Điềm lắc đầu: “Con trai, đừng có kích động.”
Quan Mạc vừa định cất lời khen ngợi sự hiểu biết khôn ngoan của chị Điềm, nhưng lại nghe thấy chị ta cười ác độc hai tiếng: “Nghe cậu ta nói xong rồi đi cũng chưa muộn.”
Quan Mạc: “…”
Lúc này Thạch lên tiếng: “Vậy phải làm sao thì mới xua tan được những nghi ngờ của môn chủ?”
Thần sắc mọi người đều khựng lại, toàn bộ đều hướng mắt nhìn về Quan Mạc, Vy Hiên cũng nhìn chằm chằm về anh ta.
Quan Mạc khẽ khụ hai tiếng, không muốn phụ lòng mong đợi của Vy Hiên, anh ta trầm giọng nói: “Chuyện này không gấp gáp được, cứ giải quyết hậu quả cho tốt trước đã, sau đó…”
Anh ta ngừng lại một chút, thần sắc có chút quắn quýt: “Thân là phó môn chủ, tôi thật sự là không nên nói như vậy…”
Mọi người sau đó lại cùng lúc hướng ánh mắt qua Vy Hiên, Vy Hiên liền đi tới khoác tay lên vai của anh ta: “anh Mạc, có gì thì cứ nói đi, đều là người của mình mà.”
Tiếng gọi ‘anh Mạc’ của cô khiến cho Quan Mạc sởn cả gai ốc, hai mắt anh ta sáng rực lên, rồi gật đầu thật mạnh: “Đúng đúng đúng, người của mình, người của mình không mà!”
Chị Điềm