Bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Vy Hiên vừa gọi điện vừa xách túi đồ nặng trịch.
“Thay tớ cảm ơn chú dì nha, nhưng tối nay tớ không đến đâu.
”
“Phạm Vy Hiên, cậu đừng nói với tớ, lại đi cùng cái tên sống mà không có lý tưởng đó hả!”
Vy Hiên cau mày, cô biết Tuyết Chi không thích anh ta, nhưng không nhịn được mà nhỏ tiếng thay anh phân trần: “Anh ấy đâu có tệ như cậu nói…”
“Xong rồi xong rồi! Phạm Vy Hiên, cậu hết cách cứu rồi! Anh ta đã làm lỡ bao nhiêu thời gian của cậu rồi? Cứ để như vậy cậu già đi còn có thểgả cho người khác không?”
Kẹp chặt điện thoại mà Phạm Vy Hiên cũng cảm thấy má hơi nóng, cô bấtlực thở dài: “Trương Tuyết Chi, cậu có thể nói nhỏ chút được không?”
“Sao hả, bây giờ thấy mất mặt rồi à? Bác gái của tớ giới thiệu bao nhiêu đối tượng xem mắt cho cậu! Lần nào không phải bị người kia của cậuphá đám chứ! Cậu sao không quan tâm đến mặt mũi của tớ và bác gái tớ hả?”
Tuyết Chi không buông tha, nói một tràng khiến Vy Hiên cảm thấy bất lực, không thể không đi an ủi cô ấy: “Được rồi được rồi, cô Trương tớ sai rồi đã được hay chưa? Cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng tức giận với tớ mà…”
Cô ấy cầm điện thoại nói rất chuyên tâm, khi đi qua đường đã không chú ý xe ô tô đi ngược chiều.
“Két!”
Một chiếc Bentley phanh gấp lại, cách cô ấy vài centimet!
Vy Hiên bị dọa sợ mà ngã ra, ngồi bệt trên đất, đồ trong túi đổ hết ra.
Điện thoại cũng bị văng đi, lăn lộc trên đất.
Không biết từ khi nào loa ngoài đã được mở, tiếng của Tuyết Chi được vọng ra: “Alo? Vy Hiên, sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Nghe thấy tiếng phanh kít của xe, Tuyết Chi ở đầu bên kia cực kỳ lo lắng: “Alo! Cậu có phải bị xe đâm rồi không? Tên khốn nào không có mắt mà lái xe thế? Alo? Alo? Cậu có nghe thấy tớ nói không! Đáng chết! Anh ta nếu dám đâm cậu, tớ bóp vỡ trứng của anh ta!!”
Khi từ ‘trứng’ vang lên đã khiến bầu không khí tĩnh lặng lúc đó bỗng trở nên sinh động hơn.
Thật ra Vy Hiên luôn rất bội phục Trương Tuyết Chi, cô thật sự có thiên phú ngôn ngữ mà.
Cửa chiếc siêu xe được mở ra, chủ nhân từ từ bước xuống, là một ngườiđàn ông cao ráo đeo kính râm đen, trên người là bộ quần áo màu be rất có khí độ.
Anh ta nhìn vài phút vào chiếc điện thoại, sau đó bước tới chỗ của VyHiên, khuỵu xuống, ánh mắt xuyên qua chiếc kính râm nhìn thẳng vào cô ấy.
Thờ ơ quét qua cô một lượt, ánh mắt dừng ở tay phải của cô.
Đó là một bàn tay mảnh khảnh, năm ngón tay có độ chai khác nhau, lúc này đang run rất lợi hại.
“Phạm Vy Hiên! Phạm Vy Hiên!! Không chết thì lên tiếng đi chứ!”
Tiếng gào của Tuyết Chi vẫn có lực như thế.
Vy Hiên định thần lại, vội vàng đứng dậy nhặt điện thoại, nói một câu “tớ không sao” thì nhanh chóng tắt máy.
Sau đó vội vàng nhặt đồ rơi ra bỏ vào trong túi.
Thu nhặt xong đồ vẫn không quên kiểm qua một chút, chuyên chú quá mà quên mất mình đang ở giữa đường, quên chiếc siêu xe giá trị đang dừng trước mặt, cũng quên luôn người đàn ông đang đứng bên cạnh.
“Tiêu rồi!”
Cô thầm kêu một tiếng, quỳ trên mặt đường tìm kiếm cái gì đó.
“Ở đâu rồi… Chạy đi đâu rồi chứ?”
Lúc này, người đàn ông cúi xuống nhặt một chiếc hộp nhỏ màu bạc ở cạnh chân của anh ta, bên trên có ghi dòng chữ tiếng anh có nghĩa ‘bao cao su’.
Nhìn thấy đồ vật được đưa đến trước mặt, Vy Hiên bỗng thở phào nhẹ nhõm: “Quá tốt rồi, tìm được rồi.
” Thế nhưng giây tiếp theo, cô cũng ý thức được mọi chuyện, cả người cô đều cứng đờ giống như bị hóa đá vậy.
Trong tay người đàn ông cầm hộp bao cao su đó, lông mày nhướn lên vài phần: “Đồ của cô.
”
Giọng của anh trầm thấp nhưng giàu từ tính.
Mặt của Vy Hiên bỗng chốc đỏ như tôm luộc, cô ấy không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ ngại ngùng đưa tay ra cầm: “Cảm ơn…”
Thấy cô không sao, người đàn ông quay lại xe, lái xe rời đi, bỏ cô ở đó.
Vy Hiên lúc này bò dậy, cất hộp bao cao su vào trong túi, cô xấu hổ không dám nhìn về phướng anh ta biến mất.
Lúc này, điện thoại lại đổ chuông, tưởng là Tuyết Chi, cô đã lập tức nghe máy: “Alo…”
“Đang ở đâu?”
Là giọng trầm không có kiên nhẫn.
Vy Hiên tinh thần hơi rung lên, định giải thích: “Tôi đã mua xong đồ rồi! Người trong cửa hàng hơi nhiều, cho nên mới…”
“Vậy mau chóng cút qua đây.
”
Cuộc gọi bị ngắt kết nối.
Vy Hiên sững sờ nhìn điện thoại, ánh mắt thất thần, cô bất giác thở dài.
Đến trước cửa của một tòa nhà, cô ấn chuông cửa.
Có người mở cửa, lập tức cầm lấy túi đồ trong tay cô: “Cô Phạm, sao một mình lại xách đồ nặng như vậy?”
“Quen rồi.
” Vy Hiên mỉm cười, bước vào liền cởi áo khoác ra, đeo tạp dề vào vừa đi vừa hỏi: “Thím, họ đâu rồi ạ?”
Thím Lý nhìn lên tầng hai, đặc biệt lắm chuyện ghé sát tai cô nói nhỏ: “Đã lăn lộn cả một buổi sáng rồi… Cô gái đó nhìn thì thấy tuổi tác không lớn, còn kêu lên nữa… Hừm hừm, bà già như tôi đây nghe mà cũng đỏ mặt! Cô nói xem con gái bây giờ suy nghĩ kiểu gì vậy? Đều tùy tiện theo đàn ông về nhà…”
Vy Hiên cười xấu hổ, má cũng hơi ửng đỏ, không có dấu hiệu sẽ cắt ngang lời của bà ấy: “Hôm nay là trung thu, thím về sớm đi.
”
“Aiya, điều này sợ là không hay…”
Thím Lý ở đây làm công, một tuần sẽ đến quét dọn bốn ngày.
“Không sao.
” Nhớ ra cái gì đó, Vy Hiên lấy mấy hộp cơm từ trong tủ lạnh ra: “Đây là phần dư hôm qua, còn chưa ai động vào, thím nếu như không chê thì cầm về.
”
“Đồ đắt như vậy, sao có thể thế chứ!” Thím Lý cười híp mắt nhận lấy: “Cô Phạm, cảm ơn cô! Vậy tôi… về trước đây!”
“Thím đi cẩn thận.
”
Vy Hiên không có nghỉ ngơi, vén tay áo đi