Tay của Vy Hiên giữ cổ tay của ông ta lại, một bay bảo vệ chỗ Tập Lăng Vũ bị ông ta chọc mạnh, biểu cảm của cô rất bình tĩnh, đôi mắt đen láy, lúc này sẽ thấy cô rất thành khẩn.
“Chú cảnh sát, chuyện này vì tôi mà ra, muốn nói thì nói tôi là được rồi, đừng mắng cậu ấy.”
Cô nói rất chân thành, lớn lên dáng vẻ cũng không tệ nên khiến người khác không ghét.
Người cảnh sát rút tay ra, hừ bằng âm mũi, sau đó quay mặt nhìn về phía trước.
Vy Hiên thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đặt lên người của Tập Lăng Vũ.
Cô buông tay ra, mặt có hơi ửng đỏ.
Thế nhưng, chú ý thấy anh ta đặt hai tay trên đầu gối, khóe miệng của cô nở một nụ cười.
Đến cục cảnh sát, Vy Hiên tích cực phối hợp khai báo, nhưng Tập Lăng Vũ lại tương đối khó trị, mặc kệ hỏi anh ta cái gì, từ đầu chí cuối anh ta chỉ nói một câu.
Người đó đáng chết.
Tết trung thu gặp phải loại người như Tập Lăng Vũ, người cảnh sát xử lý vụ án cũng thấy đau đầu.”
“Gọi điện thông báo cho người nhà cậu.”
“Không có.”
“Không có? Cậu chui ra từ đá chắc!” Tính khí của đồng chí cảnh sát có tốt đi nữa cũng phải bạo phát, giọng cũng lớn hơn nhiều.
Vy Hiên nghe thấy, lập tức đi tới: “Xin lỗi, cậu ấy là… Cậu ấy là em trai của tôi, tôi có thể thông báo cho người trong nhà.”
Người cảnh sát nhìn tư liệu, nghi hoặc nhìn cô, nhưng không đợi ông ta mở miệng thì người đàn ông luôn lạnh lùng đó lại lên tiếng.
“Phạm Vy Hiên cô nên hiểu cho rõ! Cô họ Phạm, tôi họ Tập, cô bị ngu hay lại ngốc? Ai là em trai của cô chứ?”
anh ta rất nhạy cảm với từ ‘em trai’, bèn đứng dậy hằn học đạp cái ghế, ánh mắt như phát hỏa, nhìn chằm chằm vào cô.
Vy Hiên lại thấy bất lực.
“Này! Cậu có chuyện gì hả? Ở đây rồi còn dám giở cái tính cậu chủ của mình ra? Mau ngồi xuống!”
Hai người bước tới ấn Tập Lăng Vũ ngồi xuống, anh ta cũng không biết đã bị cơn gió nào kích thích lại hất bọn họ ra, sau đó chỉ tay vào mũi của Vy Hiên: “Có phải đối xử với cô như thế này, cô mới lớn đầu? Tập Lăng Vũ tôi không có chị gái như cô cả!”
Trong cục cảnh sát gây rối, hiệu quả thu lại cũng khá ‘tốt’, ba bốn người cảnh sát thân hình cao lớn đi tới, từng từng ra tay sau đó đè đầu anh ta xuống bàn, thân thể cũng bị ép chặt không thể di chuyển.
Sau đó trực tiếp dùng còng số 8 khóa tay anh ta lại.
“Đừng! Đừng khóa cậu ấy!”
Vy Hiên thật sự lo, muốn đến giúp đỡ nhưng lại bị người khác đẩy sang một bên.
“Đừng qua đây! Còn đến đây ngay cả cô cũng bị còng tay lại! Đi sang bên kia ngồi!”
Vy Hiên nhìn thấy Tập Lăng Vũ bị người khác giữ lấy, còn dùng ánh mắt đỏ hoe nhìn anh ta, trong lòng cô giống như bị roi da quất vào, nỗi đau không nặng không nhẹ.”
Thật sự không còn cách nào nữa, cô chỉ có thể nửa đêm gọi cho Tuyết Chi.
Tóm lại phải tìm người đến bảo lãnh cho bọn họ.
Khống chế Tập Lăng Vũ, mấy người đó cũng không có rời đi, mấy người khác nói mấy câu rồi tản đi, ai làm việc nấy.
Dù sao cũng là trung thu, họ đều muốn tan làm sớm về nhà, không ai muốn chuyện lại trở nên rắc rối hơn.”
Không lâu sau, Tuyết Chi gấp gáp chạy đến.
Áo khoác ngoài làm từ chất da thủ công, phối với chiếc đồng hồ của thương hiệu Pandora đắt giá, chân đi giày cao gót vội vàng bước vào.
Người đàn ông đi sau cô mặc bộ vest màu đỏ rượu, hai người giống như chạy từ bữa tiệc nào đến đây, còn không kịp thay quần áo, hơi phong trần một chút.
“Phạm Vy Hiên.”
Tuyệt Chi vừa bước vào đã nhìn thấy Vy Hiên ngồi trên băng ghế, một tay giữ lấy vả vai của cô ấy, sau đó kéo cô ấy dậy, sức lực lớn hơn người bình thường nhiều.
“Cậu có bị thương chỗ nào không?” Tuyết Chi lo lắng kiểm tra từ đầu đến chân.
Vy Hiên bé giọng giải thích: “Người bị thương không phải là tớ.” Cô ấy ngước lên nhìn người đàn ông đằng sau Tuyệt Chi rồi mỉm cười gật đầu,gọi một tiếng ‘anh Đình’.
Trương Thanh Đình cũng chỉ khẽ gật đầu, thế nhưng cảm xúc trong đáy mắt lại luôn lay động, tay đút trong túi quần âu hơi siết lại.
Anh ta đang căng thẳng.
Lấy can đảm ngước lên thì anh ta phát hiện người bị còng tay ngồi bên đó.
Tập Lăng Vũ dựa vào tường, chiếc ghế cũng theo tiết tấu của cơ thể ngả trước nghiêng sau, đầu cũng đụng nhẹ vào tường.
Ánh mắt tối sầm mang theo cỗ tà khí.
Trước ánh nhìn của anh ta, bất kỳ bộ mặt giả tạo nào cũng trở nên vô ích.
Trương Thanh Đình ngạc nhiên nhìn anh ta, anh ta sớm biết con người của Tập Lăng Vũ, biết vai trò của anh ta trong cuộc sống của Vy Hiên chính là phá hủy cô ấy.
Lần đầu tiên chính thức gặp mặt, anh ta đã thấy khó chịu với Tập Lăng Vũ.
anh ta trưởng thành chín chắn, âm trầm, trái ngược với tuổi tác của một chàng trai trẻ.
Rõ ràng nhỏ hơn bản thân gần 10 tuổi, thế nhưng dưới ánh mắt bức người của đối phương thì anh ta lại né tránh.
Bởi vì, Tập Lăng Vũ vừa dùng khẩu hình nói mấy từ, khiến anh ta không thể đối mặt.
Tôi biết anh thích cô ấy.
Tuyết Chi còn đang không yên tâm: “Thật sao? Có bị đụng đến đầu đại loại thế không? Đó đều là nội thương, không đi làm CT gì đó thì không kiểm tra đâu!”
Vy Hiên thấy sự sợ hãi của Tuyết Chi, ngược lại còn phải an ủi cô, dùng lời lẽ thành khẩn để bảo đảm với cô ấy: “Tớ thật sự không có bị thương mà.”
Liếc nhìn cô, chắc chắn cô ấy không nói dối, Tuyệt Chi mới thở phào: “Không phải là cậu sao? Vậy là ai, không phải cậu là tốt rồi!”
Người cảnh sát bên cạnh không thích ồn ào nói: “Cô gái, cô đang nói cái gì vậy? Đây là xã hội pháp chế, khiến ai bị thương cũng không được!”
Tuyệt Chi mặc kệ những điều đó, bèn xua xua tay: “Người khác tôi không quản được, đừng đụng vào Vy Hiên nhà tôi là được!”
Người cảnh sát đó còn muốn giáo huấn thì Trương Thanh Đình bước tới,khách khí nói: “Thật ngại quá, em họ tôi tuổi tác còn nhỏ chưa hiểu chuyện, ngài đừng tính toán với em ấy.”
Đánh giá anh ta một lượt, lớn lên phong độ ngời ngời, khí thế hiên ngang, ngược là khi làm việc cũng dễ nói chuyện, người cảnh sát cũng lười tính toán, đưa cho một bảng biểu: “Điền vào đi, đến bàn bên cửa sổ làm cho xong thủ tục thì có thể rời khỏi.
Bảo đảm điện thoại có thể liên lạc, tùy lúc phối hợp với chúng ta để hiểu rõ tình hình.”
“Được.”
Trương Thanh Đình muốn ra ngoài, Vy Hiên lập tức lên tiếng: “Anh Đình… Vũ phải làm sao?”
Nghe thấy cái tên này, mặt Tuyệt Chi