Thì ra, ngắm sao ở dã ngoại thật sự không giống như trong thành phố, cả bầu trời đều trở nên sạch sẽ.
Khi còn bé ba thường nói, cô là loài hoa sinh ra vào tháng ba, nở rộ lúc băng tuyết hòa tan.
Là kiêu ngạo nghiêng cành đón gió lạnh, là tia sáng duy nhất trong bóng tối hỗn độn.
Cho nên, ý nghĩa của nó là trân quý.
Nhưng mà, cô đã sớm không xứng đáng kiêu ngạo…
Hai chân khép chặt bị người đẩy ra, cô lập tức nhắm mắt lại, liều mạng thôi miên chính mình, muốn dẫn mình nhớ lại những chuyện trước kia.
Lúc cô vẫn là một đóa hoa kiêu ngạo.
Đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng gầm rú của xe mô tô địa hình, chấn động cả khu ngoại thành trống trải.
Mấy người giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, tốc độ của chiếc mô tô rất nhanh, trên đường cái phóng thẳng về phía bọn họ.
“Vãi! Nhanh tản ra!”
Bốn năm người đàn ông sợ đến mức tản ra bốn phía, ngay cả người đàn ông trên người Vy Hiên, cũng kéo quần lên chạy ra.
Lúc chiếc mô tô lao xuống đường cái, cả thân xe nảy lên, nặng nề nhảy xuống, không có chút dấu hiệu giảm xóc chậm lại, vẫn dùng hết sức xông lên, chạy như điên dưới đường ruộng gập ghềnh.
Sau khi truy đuổi bọn họ, người trên xe nhảy mạnh ra, hai tay còn cầm lấy đầu xe vung mạnh lên.
“A–”
Tiếng kêu hoảng sợ bên tai không dứt.
Vy Hiên lật người, kéo quần áo đã rách vụn bên cạnh che lại ngực, ngẩng đầu nhìn về phía trước, hai con mắt lập tức mở to.
anh cởi mũ bảo hiểm trên đầu xuống, hung hăng đánh người trước mặt, sau đó tiến lên, xách hắn ta từ trên mặt đất dậy, một đấm lại một đấm như sắt nện vào mặt hắn ta.
Người đàn ông kia tru lên, chưa kịp kéo quần lên khỏi mông, bị đánh đến mặt mũi đầy máu, hàm hồ rống lên: “Mẹ nó! Nhanh đánh hắn cho tao!!”
Những người khác thấy thấy, do dự nhìn nhau một cái, cuối cùng tất cả cắn răng xông lên: “Đánh hắn!”
anh hoàn toàn không cảm thấy nguy hiểm bốn phía, để những người kia như chó điên quyền đấm cước đá với mình, quả đấm của anh vẫn nhắm thẳng vào thân dưới người đàn ông kia!”
Cuối cùng, anh đột nhiên giơ chân lên, muốn đạp xuống hạ thể của người đàn ông kia–
“Không được!”
Vy Hiên đứng lên chạy đến: “Vũ! Không được!”
anh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cô ở trước mặt, khóe miệng xẹt qua sự tàn nhẫn.
Chân của anh hung hăng đạp xuống.
“A—”
Tiếng kêu bén nhọn như đâm thủng màng tai, chấn kinh tất cả mọi người.
Vy Hiên đột ngột dừng lại, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Tập Lăng Vũ phun một ngụm máu ra bên cạnh, thân thể lắc lư hai cái mới đứng vững, anh cười âm trầm với người đàn ông đang kêu thảm thiết.
“Nhanh…Chạy nhanh!”
Mấy người kia xem như là có chút lương tâm, dựng người đàn ông bị đạp đến co quắp lên, điên cuồng phóng tới xe taxi bên đường.
Tập Lăng Vũ dùng mu bàn tay lau vết máu bên khóe miệng, xoay người, ánh mắt nhuộm màu máu, trực tiếp giữ Vy Hiên lại.
Dưới ánh trăng giá lạnh, anh tàn nhẫn quyết tuyệt.
Vội vàng xông vào phòng của Tập Lăng Vũ, Vy Hiên luống cuống tay chân mở tủ quần áo, lôi vali hành lý ra, lung tung nhét áo quần của anh vào.
Bất chấp dáng vẻ chật vật của mình lúc này, cô mặc áo khoác của Tập Lăng Vũ, hai chân trần truồng quỳ trên đất, bàn chân có vài vết thương chảy máu rất sâu, bởi vì miệng vết thương thời gian dài không được xử lý, máu cũng đã đông lại.
“Vũ! anh nhất định phải rời đi!”
Giọng nói của cô run rẩy, nhưng lại càng sốt ruột, tay phải của cô lại càng không nghe sai bảo, làm sao cũng không kéo được vali.
Cô nóng nảy, liều mạng vỗ tay phải của mình: “Đáng chết! Mày không thể mạnh mẽ một chút được sao?”
Tay của cô đột nhiên bị người nắm lấy.
Vy Hiên ngẩng đầu, đôi mắt được nước mắt gột rửa vô cùng sạch sẽ, động lòng người.
Tập Lăng Vũ thu lại một loại khí thế tàn bạo, tỉnh táo nhìn cô, buông tay cô ra, nằm lấy cằm cua cô, hơi thở liều lĩnh tràn đầy của tuổi trẻ, từng chút vây quanh cô.
“Tôi chỗ nào cũng không đi.”
Vy Hiên bỗng nhiên tỉnh lại, trở tay nắm lấy anh: “Không được! Vũ, anh hãy nghe tôi nói, rời khỏi đây trốn đi một thời gian! Nếu như bọn họ báo cảnh sát thì làm sao bây giờ?” Cô căng thẳng đến mức mặt mũi tái nhợt, giọng nói vẫn run: “anh còn trẻ, anh không thể có tiền án được!”
anh đã bị phá hủy một lần, cô không thể lại trơ mắt nhìn anh bị hủy diệt lần thứ hai!
Tập Lăng Vũ khinh thường nhướn nhướn mày: “Tôi không sợ ngồi tù–”
“Nhưng mà tôi sợ!!”
Tiếng thét bén nhọn của cô, làm anh có chút kinh sợ.
Hai tay Vy Hiên nắm lấy hai tay của anh, cô vẫn luôn không có cảm xúc kịch liệt nào, cũng sẽ thay đổi, kinh hoảng, bất an, sợ hãi.
Trong mắt anh, cô sợ đến buồn cười.
Nhưng mà, thế nhưng anh lại cười không ra.
“anh không thể có việc gì..” Tay phải càng run hơn, cô dùng con mắt đỏ lên nhìn anh, câu chữ như xước vào lòng anh.
“anh còn có thể có một tiền đồ tốt đẹp hơn, anh không thể ngồi tù!”
Đột nhiên, cô như nhớ ra chuyện gì đó.
Vy Hiên yên tĩnh trở lại, mi tâm nhíu thành một đường, cắn răng, cô nói: “Vừa rồi, không phải anh ra tay! Nghe rõ chưa? Không phải anh? Là tôi! Là tôi làm! Bọn họ báo cảnh sát, tôi sẽ nói là tôi tự vệ, nhiều nhất cũng chỉ là ngộ thương!”
Ánh mắt Tập Lăng Vũ bắt đầu trở nên sâu hoắm, sợ anh từ chối, cô đè vai anh lại, mười ngón tay như là dùng sức bấu vào.
“Vũ, anh đã có lịch sử cố ý gây thương tích ở đồn cảnh sát, không thể có thêm một lần nữa!” Cô nghẹn ngào, tim cũng đau nhói: “Lần nay để tôi thay anh…Hơn nữa chuyện này đều là vì tôi…”
Môi cô mở ra rồi đóng lại, đột nhiên bị người hôn.
Thân thể Vy Hiên chấn động, trừng to mắt, lộ vẻ kinh ngạc.
anh hôn cô, hai tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, chặt đến mức như nhập vào trong cơ thể của anh!
Kỹ thuật hôn của anh không tốt, thậm chí có thể nói là không lưu loát, vội vàng muốn được thể hiện, cuối cùng chỉ có thể dùng một sức lực kinh người đến diễn tả.
anh từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng thật sự hôn, cũng chỉ có cô lúc này.
Vy Hiên bị động nhận lấy, chỉ là ánh mắt trong veo nhìn anh dần dần trở nên sợ hãi.
Nụ hôn của anh, ánh mắt tràn