“Không có.” Bắc Minh Hạo gần như không hề nghĩ ngợi gì mà cứ thế phủ
định theo bản năng, đôi mắt đảo quanh rồi kéo cô ngồi vào trong xe mình.
Đỗ Hân Dĩnh giãy giụa, anh lại chăm chú nhìn cô, giọng nói thâm tình
không gì sánh được: “Hân Dĩnh, cho anh cơ hội giải thích được không?”
Đỗ Hân Dĩnh nhìn anh, cúi đầu xem như là chấp nhận.
Bắc Minh Hạo nở nụ cười, lập tức lái xe đi.
Lúc đi đến một nơi khá xa, anh mới đỗ lại ở ven đường, quay đầu thì
thấy Đỗ Hân Dĩnh đã khóc đến hai mắt đỏ hoe, lòng anh đau nhói, nâng gò
má tái nhợt của cô lên, hôn sâu vào môi cô.
Đỗ Hân Dĩnh run rẩy muốn từ chối, nhưng cô lại khó lòng kìm được mà đáp lại nụ hôn của người kia.
Một lúc lâu, anh mới buông cô ra, dịu dàng lau nước mắt trên khuôn
mặt cô, anh nói: “Cô bé ngốc, em biết anh không chịu nổi khi thấy em đau
lòng mà.”
Đỗ Hân Dĩnh cắn đôi môi bị anh hôn sưng đỏ, uất ức mở mắt ra: “Vừa nãy, anh với cô ta…”
“Suỵt…” Bắc Minh Hạo đưa ngón tay đặt lên trên môi cô: “Hân Dĩnh, đó
chỉ là một phần kế hoạch.
Anh nói rồi, anh sẽ không yêu bất kỳ người phụ
nữ nào khác ngoài em.”
Nhìn anh kiên định nói những lời thâm tình như vậy, Đỗ Hân Dĩnh cảm
thấy, nghe được lời bảo đảm của anh thì cô có thể kiêu ngạo, cô nên tin
tưởng anh mới phải, nhưng mà…
Bắc Minh Hạo đưa tay ôm cô vào lòng: “Không cho em suy nghĩ bậy bạ
nữa, chỉ cần có thể khiến cô ta dụ được chủ tịch thành phố ký vào văn
bản đó, anh không cần phải phí thêm thời gian với cô ta nữa.”
Đỗ Hân Dĩnh ngẩng đầu lên: “Thật sao?”
Dáng vẻ sợ hãi đó khiến lòng Bắc Minh Hạo mềm nhũn, anh cong môi cười: “Ngốc, anh đã lừa em bao giờ chưa?”
Cô nhích sát vào lòng anh, nhẹ giọng đáp lời: “Anh Hạo, em yêu anh rất nhiều, em không thể không có anh.”
Anh trầm giọng đáp: “Anh biết.”
Trong thời kỳ tăm tối nhất của mình, chỉ có Hân Dĩnh ở bên cạnh anh,
khi anh bị bạn học và bạn bè chế nhạo vì cha mình, người đã ở bên cạnh
anh cũng chính là Hân Dĩnh.
Anh yêu người phụ nữ này, Bắc Minh Hạo tự nói với chính mình như vậy.
Đỗ Hân Dĩnh nhắm hai mắt lại, hưởng thụ sự bình yên ở trong lồng ngực
anh.
Cảm giác được anh ôm thật chặt, đáp lại cô như thế, cuối cùng cô
mới lộ vẻ tươi cười.
Thấy cô nở nụ cười, Bắc Minh Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng
mới tốt hơn.
Anh ghé sát tai cô, khàn giọng nói: “Hân Dĩnh, đã lâu rồi
chúng ta không làm…”
Bắc Minh Hạo đưa Đỗ Hân Dĩnh rời đi, không phải là Tuyết Chi không
biết, có lẽ trái tim này đã mất cảm giác từ lâu, cô cũng không còn cảm
xúc gì nữa.
Chuyện tốt.
Lúc đi về nhà, nhìn thấy hai người đang kéo nhau trước khu chung cư nhà mình.
“Mẹ đừng đi, mau về nhà với con.” Một cậu thanh niên trẻ đeo kính đang kéo lấy mẹ mình, đôi lông mày đen đậm nhíu chặt.
“Con đừng xía vào! Nhanh về đi.”
Chàng trai cuống lên: “Mẹ! Năm đó ba đã làm ra chuyện như vậy, giờ mẹ quay lại xin người ta giúp đỡ, không sợ mất mặt sao?”
“Tu Kiệt, con tưởng mẹ không ngại à? Nhưng vì công việc của con, có mất mặt mẹ cũng chịu.”
Trương Tuyết Chi từ từ đến gần, cô cũng nhận ra ngay.
Là anh ta, Dương Châu Kiệt – hai năm sau chính là nhà đầu tư cổ phiếu thành công nhất toàn quốc.
Năm đó, cũng bởi vì Bắc Minh Hạo muốn mời người này giúp mình, Tuyết
Chi mới có xem tài liệu về anh ta.
Không ngờ lại có thể gặp mặt ngay
trước cửa nhà.
So với thời điểm đã thành danh, bây giờ Dương Châu Kiệt
vẫn còn mang dáng vẻ thư sinh, ăn mặc rất bình thường.
Nhận ra có người đang nhìn, Dương Châu Kiệt vừa quay đầu lại đã chạm
vào ánh mắt nghi ngờ của Tuyết Chi, nhất thời, gò má trắng nõn cũng đỏ
lên, đặc biệt khi đối phương là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, anh thấy
xấu hổ chỉ muốn tìm lỗ chui xuống đất.
Anh vội cúi thấp đầu: “Mẹ! Chúng ta đi thôi!”
“Không được, hôm nay nói gì mẹ cũng phải gặp được chủ tịch thành phố
Trương!” Mẹ Dương Châu Kiệt cũng nhìn thấy Tuyết Chi, bà đi qua cười
hỏi: “Chào cháu gái, cháu có biết nhà của chủ tịch thành phố Trương ở
tầng mấy không?”
Tuyết Chi nhìn Dương Châu Kiệt, mặt anh ta đỏ lừ lan xuống đến cổ.
Anh cúi đầu chỉ hận không thể tìm chỗ trốn.
Cô khẽ mỉm cười: “Chào cô, hai người tìm chủ tịch thành phố Trương có việc gì sao?”
“À, chúng ta là gia đình bạn cũ của ông ấy, muốn tới chơi thăm thôi.”
Vừa nói, bà còn vừa làm động tác giơ giỏ hoa quả trong tay lên.
Nhưng
mà đó chỉ là một số trái cây theo mùa, đựng trong túi nilong màu đỏ rất
bình thường.
“Mẹ!” Dương Châu Kiệt vừa tức lại vừa cuống, mắt không dám nhìn về phía Tuyết Chi.
Tuyết Chi nở nụ cười: “Vậy ạ, vậy mời cô đi theo cháu.”
“Ôi, cảm ơn cháu nhé.”
Thấy mẹ đi theo Tuyết Chi vào bên trong, Dương Châu Kiệt cắn răng rồi cũng đi vào theo.
Mãi đến khi thấy cô lấy chìa khóa ra mở cửa nhà, mẹ con Dương Châu
Kiệt mới bừng tỉnh, hóa ra cô chính là con gái của chủ tịch thành phố.
Hai mẹ con ngồi ở trong phòng khách, Tuyết Chi bảo thím Đỗ pha trà, lấy hoa quả và bánh ngọt ra mời họ.
Nhìn những thứ trên bàn rồi lại nhìn chỗ hoa quả rẻ tiền mà mình mang
tới, mặt Dương Châu Kiệt nóng như sắp cháy, anh ngồi yên cả buổi không
lên tiếng.
Còn mẹ anh thì kéo tay Tuyết Chi hỏi han: “Ôi , hóa ra cháu
là Tuyết Chi à, đã lớn như vậy rồi, cô nhớ lúc cô gặp cháu, cháu vẫn còn
nằm trong lòng mẹ đấy.”
Tuyết Chi híp mắt cười: “Cô biết mẹ cháu ạ?”
“Đương nhiên rồi! Ba cháu và mẹ cháu lấy nhau cũng là nhờ cô làm mai
đấy.
Khi đó hai chị em còn đùa nhau là, tương lai nếu cô sinh con trai
thì sẽ cho hai đứa thông gia từ bé.”
Mẹ Khang càng nói càng hứng khởi, bà kéo Dương Châu Kiệt rồi bảo: “Ồ
đúng rồi, đây là con trai cô, chỉ nhỏ hơn cháu một tuổi thôi.”
Dương Châu Kiệt tránh ánh mắt Tuyết Chi, hai tay mất tự nhiên xoắn lại với nhau, thấp giọng: “Mẹ, đừng nói nữa.”
Nguyễn Thanh Mai về nhà thấy Trương Tuyết Chi mời hai người họ vào thì có vẻ không vui: “Tuyết Chi, hai người này là ai vậy?”
Tuyết Chi khẽ trả lời: “Là người nhà bạn cũ của ba.”
Nguyễn Thanh Mai nhìn cũng biết họ đến nhà là có việc cần xin, ngoài
mặt thì cười tươi nhưng trong lòng thì không.
Sau khi chào hỏi xong, bà
ngồi xuống rồi hỏi một cách kỳ quặc: “Gần đây ông Chương bận rộn lắm,
ngày nào cũng phải làm đến muộn mới về nhà.
Haha, mọi người cũng biết
đấy, ông