Từ khi nhận thấy Vũ đã không còn là một cậu bé nổi loạn nữa, Vy Hiên vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Cô đẩy anh ta ra, muốn ngồi xuống nhưng Tập Lăng Vũ căn bản không muốn, ngược lại còn xích lại gần hơn.
Nằm càng gần hơn.
“Tôi đói bụng, lúc nào nấu bữa sáng cho tôi?” anh ta hỏi, ở trước mặt cô, Tập Lăng Vũ có đưa ra bất cứ yêu cầu gì cũng đều cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Vy Hiên cũng cảm thấy hợp lý, đồng ý nói: “Ừm, vậy thì đi.”
Cô muốn vén chăn rời giường, nhưng Tập Lăng Vũ lại bất động.
Vy Hiên nghi ngờ quay đầu lại, ánh mắt yên lặng như suối nước đang chảy trong đôi mắt anh ta, khoé môi đang nở nụ cười.
“Không phải đói bụng sao?” Cô hỏi.
Ánh mắt của Tập Lăng Vũ híp lại, đầu lưỡi bắt đầu cảm thấy khô, giọng nói trầm xuống: “Không sai, là đói bụng…”.
Chương mới nhấ???? ????ại { ???? R U ???? ???? R U Y Ệ ????﹒V???? }
Hơi thở của Tập Lăng Vũ rất nhanh ép đến mức cô không thở được, Vy Hiên trốn tránh ánh mắt của anh ta, làm dịu đi cảm giác khó chịu trong lòng: “Tôi đi nấu bữa sáng.”
Cô muốn chui qua cánh tay của người đàn ông, khi tới gần bộ ngực của Tập Lăng Vũ, anh ta duỗi tay ra, vòng qua cổ cô, kéo người trở về, vừa vặn nằm trong lồng ngực của mình.
“Vũ…” Vy Hiên nhíu mày, lưng dựa vào ngực Tập Lăng Vũ, khoảng cách giữa hai trái tim rất gần, phía sau lưng tựa ở trước ngực anh, khoảng cách hai trái tim gần đến mức không thể gần hơn, nhưng đều mò mẫm trong lớp sương mù dày đặc của chính mình, cho đến khi trời quang mây tạnh và mọi thứ trở nên rõ ràng… Cứ như vậy cảm nhận được tần số của nhau một cách dễ dàng.
Cô nhanh, Tập Lăng Vũ cũng nhanh.
Hóa ra bọn họ đã ở rất gần nhau.
Tập Lăng Vũ cúi đầu và nhìn thấy đôi mắt đang mở to của cô, hàng lông mi khẽ run, cảm thấy thật thú vị, cánh tay anh hơi dùng lực, cả nửa người cô đã nằm trên người Tập Lăng Vũ.
“Vũ!” Vy Hiên hốt hoảng kêu lên.
Cô không chắc chắn, vì vậy nên chần chừ.
Tập Lăng Vũ chớp chớp mắt, mím môi, lười biếng nói: “Cô nên làm quen đi.”
Thời gian bên nhau mười năm, đủ dài để vạch trần tất cả sự ngụy trang của đối phương, hiểu rõ về cô đã trở thành bản năng.
Tập Lăng Vũ dùng mặt cọ lên mái tóc của cô giống như một sự thân mật nho nhỏ, đủ để anh cảm thấy thỏa mãn, vẻ mặt vui thích say mê.
“Vũ…” Bỗng nhiên cô lên tiếng: “Tôi… không thể làm quen được.”
Tập Lăng Vũ từ từ mở mắt, nghiêm mặt, giống như bị giội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân.
Chợt Tập Lăng Vũ buông cô ra, bước xuống giường, quay lưng về phía cô: “Không quen cũng phải quen.”
Phía sau, cô lúng túng cười hòa giải: “Sao có thể như vậy? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, ngay cả yết hầu cậu cũng còn chưa có, chiều cao cũng ngang bằng với tôi, từ đó trở đi tôi đã coi cậu như một người em trai của mình…”
“Rầm!”
Tập Lăng Vũ hung hăng đạp đổ cái ghế dựng ở bên cạnh khiến Vy Hiện bị dọa đến mức giật mình.
“Em trai cái quỷ!”
Tập Lăng Vũ quay đầu lại, tức giận đến mức hai mắt đỏ lên, gằn từng chữ nói: “Nếu cô còn dám nói thêm lần nữa tôi sẽ không đợi nữa! Bây giờ tôi sẽ biến cô thành người phụ nữ của tôi.”
Tập Lăng Vũ quay người sập cửa sau đó nhanh chân bước đi.
Vy Hiên nhếch môi, chậm rãi cúi đầu xuống, gương mặt vùi vào gối, thân thể cuộn trên giường.
Đúng lúc này, cửa lại bị đẩy ra.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Tập Lăng Vũ đứng trước cửa, đôi mắt đỏ hồng nhìn cô.
“Phạm Vy Hiên, từ trước đến này đều là tôi chờ đợi cô.
Tôi cố gắng trở thành một người đàn ông, cố gắng chờ cô.” Tập Lăng Vũ bước về phía trước hai bước, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nóng bỏng: “Nhưng bây giờ cô khiến tôi sắp mất đi sự kiên nhẫn của mình.”
Vy Hiên ngạc nhiên, dường như đã hiểu một chút.
Cô rất muốn nói gì đó nhưng Tập Lăng Vũ lại rời đi, không cho cô cơ hội, anh ta cưỡi trên chiếc xe mô tô hạng nặng của mình, âm thanh ầm ầm quẫy nhiễu bầu không khí yên bình của buổi sáng sớm.
Thứ bảy, một ngày nghỉ hiếm hoi.
Vy Hiên xuống lầu, quét dọn nhà cửa sau đó nấu bữa sáng, sau đó ngồi trong phòng ăn đợi anh trở về.
Giống như trước kia, chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Biện pháp đã được đưa ra, đôi mắt yên tĩnh như mặt hồ tĩnh lặng lại tươi sáng trở lại.
Lúc này, có tiếng chuông cửa.
Vy Hiên gần như đứng bật dậy đi mở cửa, cũng không thể nào phân tích liệu Tập Lăng Vũ có phải có thói quen bấm chuông cửa nhà mình hay không, cứ như vậy nhanh chóng kéo cửa ra.
“Vũ…”
Nhìn thấy người ngoài cửa, nụ cười trên mặt của cô trong nháy mắt ngưng lại.
Người tới trực tiếp đi vào, phía sau là tài xế và thư ký đang đứng ngay ngắn bên ngoài, ông ta xoay người, đứng ở trong phòng, dùng giọng nói của bậc đế vương: “Tôi muốn nói chuyện với cô.”
Vy Hiên lúc này mới kịp phản ứng, sau khi từ từ đóng cửa lại, đi đến trước mặt ông ta, ngập ngừng, nhưng vẫn mở miệng: “Ông Tập!”
Tập Chính Hãn kiêu ngạo nâng cằm, ánh mắt lạnh lẽo, che giấu một tia căm hận mơ hồ.
“Để lấy lại lời khai của những người đó một lần nữa, tôi đã tiêu tốn một số tiền rất lớn! Còn phải nộp tiền bảo lãnh và bồi thường, nó suýt chút nữa khiến tôi phải bồi thường cả một tòa nhà!”
Vy Hiên im lặng lắng nghe, ánh mắt buông thõng, cũng không lên tiếng.
Số lần cô gặp Tập Chính Hãn không nhiều, mỗi lần đều như vậy, vừa gặp mặt sẽ tính toán, tính toán xem Tập Lăng Vũ lại tiêu tốn bao nhiêu tiền của người cha này.
Vy Hiên đã quen với việc nhẫn nhục chịu đựng trước mặt ông ta, chỉ cần Vũ không sao là được.
Tập Chính Hãn ngồi xuống trên ghế sa lon, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: “Gần đây nó đang đầu tư cổ phiếu sao?”
Vy Hiên trì trệ, suy nghĩ lại một chút sau đó gật đầu.
Tập Chính Hãn đốt một điếu thuốc, nhếch miệng: “Hừ, tôi đã xem thường nó.”
Thoải mái hít vài hơi, lại liếc mắt nhìn cô, đột nhiên ông ta hỏi: “Biết tại sao tôi lại không đuổi cô rời xa nó không?”
Vy Hiên nghi ngờ ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt lạnh lùng của ông ta.
Tập Chính Hãn gạt tàn thuốc vào trong cái gạt tàn, ánh mắt cũng nhảy lên một cái, mỉa mai nói: “Bởi vì tôi biết, cô sẽ không ham muốn tiền của nhà họ Tập chúng tôi.”
Ánh mắt Vy Hiên thay đổi, lại có chút trào phúng.
Cô có nên cám ơn ông ta không?
Là một trong những ông trùm bất động sản thành công nhất trong nước, Tập Chính Hãn luôn đặt tiền tài ở vị trí đầu tiên, ngay cả con đẻ cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh, không biết