Liên Cẩn Hành bắt đầu làm cuốn tiếp theo.
Đến đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, chỉ có điều tay anh chậm lại, lạnh nhạt hỏi: “Thích món này à?”
“Ừm! Ngon lắm!” Dường như hai chữ này vẫn chưa đủ để diễn tả hết cảm xúc của cô, cô bèn mạnh mẽ gật đầu đáp: “Tôi thích lắm!”
Nghe cô trả lời như thế, anh bèn ngẩng đầu lên, đôi mắt tối tăm không chút gợn sóng nào của anh được bóng đèn trên đỉnh đầu soi sáng.
Rồi đáp: “Vậy thì nhớ rõ mùi vị này, nơi này, sau này có ai hỏi thì đừng bảo là không biết, không rõ hoặc là cái gì cũng được!”
Vy Hiên sững sờ nhìn anh, ánh đèn dao động quanh cô, làm cô không nhìn rõ mặt người ngồi trước mặt.
Anh lại cúi đầu xuống: “Trước đây cô sống như thế nào tôi không quan tâm, nhưng bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ tiếp nhận nó.”
Bên ngoài cửa, lại có giọng nói cao lanh lảnh vút lên: “Mời các anh sang phía bên này ạ.”
Tập Chính Hãn dẫn người đi lên bậc thang, vừa đi vừa nói: “Trời ạ, ăn đến ăn lui thì cũng chỉ có từng đấy nhà hàng, có ngon đến mức nào thì cũng ngán hết cả rồi.
Chúng ta ghé tiệm này thử món mới xem sao, vừa ngon vừa hợp với khẩu vị của mọi người!”
“Nghe nói quán này đã lâu đời lắm rồi đấy! Vậy thì đáng thể thưởng thức lắm.”
“Ha ha, tôi đã ăn hết tất thảy các quán ăn trong thành phố D rồi, nơi mà tôi giới thiệu chắc chắn không tệ đâu, Vương tổng yên tâm đi!” Vào lúc này, Tập Chính Hãn quay đầu lại: “Lăng Vũ này, con đứng đây chờ Châu tổng một lát, nơi này không dễ tìm đâu, ba sợ chú ấy không tìm được quán mình ăn.”
Cậu thanh niên đi theo sau lưng bọn họ mở miệng “ừm” một tiếng, rồi quay người đi, rồi mở điện thoại theo thói quen.
Chiếc điện thoại trắng đen nằm trong ốp, vẫn còn mới tinh.
Màn hình sáng lên, một tấm ảnh chờ điện thoại xuất hiện, đó là hình góc nghiêng của một cô gái, vầng trán đầy đặn, nụ cười mỉm nở trên môi.
Dưới ánh mặt trời, yên lặng và đẹp đẽ.
Anh ta nhìn màn hình chờ chăm chú một lúc, cho đến khi có chiếc xe chạy tới, anh ngẩng đầu nhìn thấy Vương tổng, mới đành cất điện thoại đi
Nhưng vào lúc anh ta quay người đi, hờ hững nhìn thoáng qua không gian bên trong thông qua lớp kính thủy tinh…
Ánh mắt Lăng Vũ chợt dán chặt vào cảnh tượng trước mắt.
Anh ta muốn tiếp nhận… cuộc sống của cô à.
“Tôi không hiểu.” Vy Hiên nhìn thẳng vào anh, đôi mắt cô trừng to, nơi ấy sạch sẽ và trong trẻo, không thể chứa được bất kỳ vết bẩn nào.
“Ý trên mặt chữ, cô hiểu kia mà.” Liên Cẩn Hành không cho cô cơ hội phản kích,anh bắn một phát là trúng tay chỗ hiểm, giống như những tay thợ săn giàu kinh nghiệm vậy.
“Nhưng tại sao kia chứ?” Cô không tin anh lại vì một bản tin không có thật mà hở một tí lại quyết định cuộc đời của người khác.
Rồi cô lập tức nghĩ đến chuyện gì đó.
“Vì chị Mạn Tinh à?” Vy Hiên khẽ nhếch môi, không bật cười thành tiếng: “Yên tâm đi, tôi đã từng nói tôi không phải là mối uy hiếp của chị ấy, bởi vậy anh không cần…”
Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Vy Hiên nhìn anh, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, tức giận vì thân bất do kỷ!
Mắc gì mà anh lại dễ dàng quyết định cuộc đời của người khác kia chứ? Cho dù cô sống không tốt thì cũng là chuyện của riêng cô kia mà!
Cô đứng dậy, dằn cảm giác tức giận xuống rồi bình tĩnh nói: “Tôi có việc bận, tạm biệt anh.” Nói dứt lời bèn muốn cầm túi xách bỏ đi với cảm giác bực bội đè nặng trong lồng ngực.
Trên tầng hai, một người đàn ông trẻ trung đặt hai tay trên lan can, hương vị u ám tỏa ra từ người anh ta.
Ánh mắt anh vẫn dõi sát theo cô, bất cứ lúc nào, giây nào phút nào cũng muốn xông xuống dưới! Không màng đến tất thảy mọi thứ, chỉ cần dắt cô đi mà thôi! Giấu cô ở nơi không ai tìm ra được!
Nhìn thấy người còn lại cũng đứng dậy bỏ đi sau vài giây im lặng, rốt cuộc Lăng Vũ đã không còn kiên nhẫn nổi nữa.
Anh ta quay đầu đi xuống cầu thang, vào lúc ấy lại có người gọi với theo.
“Con biết người đó là ai không?”
Tập Chính Hãn đứng sau lưng anh ta, điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay, vừa cười lạnh vừa lại gần Tập Lăng Vũ: “Cậu ta là người đại diện nước T trong mảng kinh doanh bất động sản ở Singapore! Cũng là người mà chúng ta phải tìm được cơ hội hợp tác cho bằng được trong lần này!”
Ông ta nhìn con trai mình chăm chú: “Ba nói như vậy, con nên hiểu rồi chứ.”
Hai người đàn ông đứng lặng trên lầu.
Đến khi hút xong điếu thuốc, Tập Chính Hãn mới hài lòng quay người trở vào phòng: “Phải rồi, có thời gian rảnh thì mời cô Phạm đi ăn bữa cơm.
Dù gì đi nữa, có vài mối quan hệ vẫn phải duy trì mới được.”
Tập Lăng Vũ vẫn quay lưng về phía ông ta, lạnh lùng đứng nguyên tại chỗ.
Nhưng nắm tay siết chặt, ánh mắt lạnh lùng đã bán đứng anh ta.
Nếu như đây là cái giá của sự trưởng thành! Sau này, chắc chắn anh ta sẽ đòi lại gấp đôi!
Anh ta thề.
“Chị đi chậm rãi, hy vọng ghé lại lần sau.”
Nhân viên phục vụ ráng sức gào thét đằng sau lưng, Vy Hiên đi một mạch ra khỏi quán ăn, đến khi đã đứng phía bên ngoài cửa mới hít vài hơi không khí trong lành, giống như bản thân mình đã được giải thoát rồi vậy.
Tùy tiện quyết định cuộc đời người khác, anh ta nghĩ mình là thần thánh thật đấy à?
Hừ…
Vy Hiên bình tĩnh trở lại, vừa mới bước xuống bậc thang, đột nhiên cánh tay cô bị người khác nắm chặt.
Liên Cẩn Hành đứng trên bậc thang, đến áo khoác còn chưa mặc, nhíu mày nhìn cô chăm chú, nhân viên phục vụ cuống quýt đuổi theo anh: “Anh ơi, anh vẫn còn chưa tính tiền ạ…”
Anh vẫn nhìn Vy Hiên chăm chú, không hề ngó ngàng đến người sau lưng.
Hai người bảo vệ lập tức đuổi theo sau ngay, thái độ cứng rắn hơn một chút: “Thưa anh, thật ngại quá, xin anh tình tiền trước đã.”
Cùng lúc đó, có những người khác bao vây Vy Hiên, cô lúng túng đứng nguyên tại chỗ: “Liên Cẩn Hành…” Thấy anh vẫn nhìn mình suốt, cô bèn cắn răng, lấy ví tiền ra: “Bao nhiêu vậy? Để tôi trả.”
“Được rồi, tổng cộng là…”
Cánh cửa phía sau lưng lại mở rộng, quản lý quán ăn hối hả chạy từ trong ra: “Anh Liên, thật lòng xin lỗi anh, mấy người này đều là nhân viên mới đến nên không biết anh.” Nói dứt lời bèn trừng mắt nhìn bọn họ: “Anh ấy là ông chủ của chúng ta!”
Bàn tay móc ví tiền của Vy Hiên khựng lại, cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
Bảo vệ và nhân viên phục vụ đều ngơ ngác hẳn, rồi vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi sếp, bọn em không biết là anh…”
Quản lý phất tay ra hiệu cho bọn họ đi ra chỗ khác, rồi mới cung kính hỏi: “Anh Liên…”
“Gói mấy món chưa ăn hết lại, đưa cho cô này mang đi.” Anh dặn dò, sắc mặt vẫn không bộc lộ chút cảm xúc nào.
“Dạ vâng.” Quản lý lập tức đi