“Anh…” Gương mặt Vy Hiên đỏ bừng, đôi mắt tròn xoe rồi nghiêm túc hỏi: “Anh Liên, anh đang làm gì đấy?”
“Cẩn Hành.” Anh đặt đôi đũa xuống, ngẩng đầu lên, cầm tờ khăn giấy lên lau miệng một cách tao nhã, bàn tay kia vẫn nắm tay cô, lặp lại thêm một lần nữa: “Gọi tôi là Cẩn Hành.”
Cô không chịu gọi, tỏ ra hết sức bướng bỉnh, muốn rút tay về, mặt bàn cũng rung lắc theo tay cô, Liên Cẩn Hành hờ hững nhướng mày, ra dáng cô không chịu gọi thì anh nhất quyết không chịu buông tay.
Vy Hiên dùng bàn tay còn lại đẩy anh ra, nhưng không suy xuyển được chút nào, cô tức đến nỗi giơ móng tay lên cấu anh thật mạnh, móng tay của con gái mỏng, gồng hết sức lên cấu vẫn để lại hai vết hằn đỏ ửng, dường như thấy máu rịn ra.
Vy Hiên giật mình, lời xin lỗi suýt buông ra khỏi miệng lại bị cô nuốt ngược vào cổ họng.
Liên Cẩn Hành nhìn xuống mu bàn tay của mình, thấy hai vết lằn đột nhiên xuất hiện mới thấp giọng thì thầm: “Đúng là nóng tính thật.”
Vy Hiên trố mắt, bắt đầu trở nên kích động: “Tôi… nóng tính à? Anh Liên, anh có biết lý lẽ là gì không?”
“Cẩn Hành.” Anh nhìn thẳng vào cô, nhấn nhá từng câu từng chữ, giống như đang dạy con nít phát âm vậy, bắt bọn trẻ phải phát âm tên anh một cách rõ ràng.
Tựa như có một nhành cỏ mọc lên trong lòng Vy Hiên, liên cục cọ vào lòng cô, khiến cô cảm thấy hết sức ngứa ngáy.
Cô biết rằng, nếu như hôm nay cô không chịu gọi thì có thể anh sẽ không chịu thỏa hiêịp.
Trừng mắt nhìn anh, cắn cắn môi, miễn cưỡng gọi thành tiếng: “Cẩn… Hành.”
Thấy cô gọi tên mình ngắt quãng, anh bèn lặp lại một lần nữa: “Cẩn Hành.”
Gò má Vy Hiên đỏ bừng, cảm giác tức tối nghẹn ứ trong lồng ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cẩn Hành.”
Mặc dù cảm xúc không giống với mong muốn của anh, nhưng dù sao cô cũng đã gọi tên mình, Liên Cẩn Hành cũng thấy tạm hài lòng, Vy Hiên quay mặt sang một lên, chỉ vào bàn tay bị anh nắm, tỏ ý bây giờ anh có thể buông ra được rồi.
Liên Cẩn Hành buông tay: “Lần sau nhớ gọi tên tôi.”
Cô không lên tiếng, chỉ đặt tay trái lên trên mặt bàn, gồng sức siết thật chặt.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Liên Cẩn Hành lấy tấm danh thiếp từ trong túi ra, đẩy về phía cô: “Những vấn đề liên quan đến đăng quảng cáo thì liên lạc với trợ lý của tôi đi, tôi đã dặn cậu ta rồi.”
Vy Hiên đỏ mặt, cảm thấy bối rối nhưng rồi vẫn lên tiếng: “Anh có thể từ chối… yêu cầu của tổng biên tập kia mà.”
Liên Cẩn Hành vẫn thờ ơ: “Quảng cáo trong một năm mà thôi, cũng không khó khăn gì mấy.”
Vy Hiên mím môi, ánh mắt dán chặt lên mặt bàn, nhíu mày thành đường thẳng như cọng dây: “Tôi không có nhờ anh làm thế.”
Ý của cô là, anh tự nguyện làm như vậy, không thể tính rằng anh có ân với cô được, cho dù có tính thì cô cũng không thể báo đáp nổi, bởi vậy, những thứ liên quan đến lợi nên nói sớm một chút thì tốt hơn.
Liên Cẩn Hành ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Anh đổi sang tư thế khác thoải mái hơn, ít nhất thì cũng không còn lạnh lùng như mọi khi nữa, đường nét cơ thể được làm từ băng cũng bắt đầu tan chảy.
“Cô cảm thấy, tôi có thể kiếm lợi thế nào từ việc này?”
Vy Hiên im lặng, nhíu mày, cô không rõ chuyện làm ăn của bọn họ.
Anh không đợi cô trả lời mà tự mình nói tiếp: “Đăng quảng cáo trên một tờ tạp chí hạng ba trong suốt một năm ròng, đừng nói đến lợi nhuận, đến chi phí quảng cáo cũng không thu được, nói trắng cho rằng đây là một cuộc mua bán lỗ.
Cô cảm thấy, vì sao tôi phải làm như thế?”
Vy Hiên muốn đáp lại rằng “đó là chuyện của anh kia mà”, nhưng cô không cứng rắn, nói những lời độc địa vô tình ấy nổi, bởi vì đáp án đã rất rõ ràng rồi.
Nhưng mà…
Phải đó, tại sao? Cho dù đã biết đáp án nhưng tại vì sao kia chứ? Dường như anh muốn diễn kịch với cô thật lâu, cô ngạc nhiên nhìn anh, thật lòng rất muốn biết đáp án.
Lẽ nào, giống như chị Mạn Tinh đã nói với cô à?
Không, cô không tin.
Anh là tấm gương của cô, có thể soi hết một ngóc ngách từ đầu đến chân Vy Hiên, kể cả tất thảy những suy nghĩ và thắc mắc của cô trong lúc này.
Liên Cẩn Hành nhìn bộ dạng ngạc nhiên của cô, rồi ung dung châm một điếu thuộc lá, mùi hương bạc hà, không gắt mũi lắm, nhưng Vy Hiên vẫn né tránh trong vô thức.
Anh nhìn thấy, bèn dập điếu thuốc vào gạt tàn.
Nghĩ một lúc, dường như cảm thấy chưa đủ, lại đưa cả gói thuốc lá đến trước mặt cô.
Vy Hiên ngạc nhiên nhìn hành động của anh, đôi mắt trừng to, màu trắng và đen hết sức quyến rũ.
“Sau này không hút nữa.” Anh nói.
Vy Hiên sợ hết hồn, luống cuống đến nỗi nói năng lộn xộn: “Không cần đâu, thật sự không cần đâu… Hơn nữa, tôi cũng không có ý này! Đây là tự do của anh…”
Trước giờ cô chưa từng gặp người như anh ta, không nói hai lời, hết sức thẳng thắn, không để đối phương có thời gian suy nghĩ đã ép đối phương chấp nhận rồi.
Thậm chí còn chưa rảnh để nghĩ coi nguyên nhân vì sao?
Cô nhớ đến câu nói của chị Mạn Tinh trước lúc ra về, cô ta nói, không ai có thể ép Liên Cẩn Hành làm bất cứ chuyện gì, trừ phi anh tự nguyện.
Liên Cẩn Hành nhìn cô, đôi mắt không gợn lên chút cảm xúc nào, vốn dĩ có đợt sóng nhỏ cuộn lên, nhưng rồi cũng tan biến.
“Sau khi cô làm chuyện đó với tôi…” Anh ung dung nói tiếp, dáng vẻ lại lạnh lùng như bị đóng băng, lạnh đến nỗi khó có thể đến gần.
“Lại nói tự do với tôi à?”
Lần này, Vy Hiên triệt để sững sờ, Liên Cẩn Hành nhìn cô, rõ ràng anh có vẻ rất bực dọc, muốn rút điếu thuốc theo thói quen, lập tức ngưng lại như chợt nhớ đến chuyện gì, nhìn bao thuốc trên bàn rồi dứt khoát quay đầu đi.
Vào lúc này, điện thoại chợt đổ chuông.
Anh nhận cuộc gọi: “Ừm… bây giờ tôi sẽ về…”
Sau khi tắt điện thoại, anh đứng dậy, nhìn gương mặt mờ mịt của người phụ nữ nọ, lông mày nhướng cao: “Buổi tối tan ca đừng đi theo người khác, tôi sẽ đến rước cô.”
“Không cần…”
Lời từ chối còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, bị một điện thoại ấy cắt ngang.
Liên Cẩn Hành vừa nghe vừa đi ra khỏi nhà ăn, cô vẫn nghe mang máng giọng nói gắt gỏng của anh: Bảo bọn họ đợi, nếu không đợi được thì đi mà tìm công ty khác!”
Vy Hiên giật mình, quay đầu nhìn phương hướng anh đi.
Mặc dù cô không hiểu rõ con người anh lắm, nhưng có lẽ anh phải là dạng người vui buồn không lộ ra mặt, nhưng tại sao cô lại có cảm