Tập Chính Hãn nói đầy vẻ oán độc, mà sắc mặt của ông ta cũng hoàn toàn chọc giận Vy Hiên.
"Nói dối!" Cô cố hét lên: "Ông đang nói dối.
Là ai hại ông ấy phá sản? Là ai lừa gạt ông ấy?"
Tập Chính Hãn nghiến răng trợn mắt, phẫn nộ nói: "Cô đang nói chuyện vớ vẩn gì thế? Ông ta phá sản thì có liên quan gì đến tôi?"
Tập Lăng Vũ cố nhịn xuống kích động muốn ôm Vy Hiên, chậm rãi nhìn ba mình với ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt đen láy híp lại, vô cùng thong thả nói ra từng câu từng chữ: "Năm 97, ông làm sao tránh được cuộc khủng hoảng tài chính đó vậy?"
Gương mặt Tập Chính Hãn hơi biến sắc...
Người không nguyện đối mặt với năm đó đâu chỉ có một mình Tập Chính Hãn.
Hơi thở của Tập Lăng Vũ cũng bắt đầu trở nên gấp gáp, tim đập nhanh hơn.
Hồi ức nghìn lở trăm lỗ, lại không có cách nào phai mờ.
Năm 1997 đã được quyết định là một năm không bình thường.
Hồng Kông được trả về, công nương Diana qua đời vì tai nạn giao thông, con người lần đầu tiên chết vì cúm gia cầm...
Năm 1997, tài chính Châu Á nổi phong ba bão táp.
Năm 1997, Tập Lăng Vũ 5 tuổi…
"Sau hai mươi ba ngày liên tục, Chỉ số Hang Senh của Hồng Kông đã giảm mạnh 121147 điểm, hôm qua tiếp tục giảm xuống 162180 điểm, giảm xuống dưới mốc 9000 điểm..."
"Trong vòng ba ngày, chỉ số của Hang Senh đã giảm vượt quá mức 3000 điểm...!Chính phủ đã đưa ra quyết định tham gia vào để bảo vệ thị trường...!cho vay ngắn hạn với lãi suất lên tới 30%...!Giá giao dịch bất động sản thậm chí đã xuống thấp tới mức kỷ lục..."
"Thị trường nhà đất sụp đổ và giá nhà đất giảm mạnh...!Chủ sở hữu đang bán tống bán tháo nhà đất...!Bất động sản tan vỡ như bong bóng xà phòng..."
Trong căn phòng tối tăm, tin tức liên tục đứt đoạn được truyền ra từ chiếc radio cũ trên bàn.
"Cạch."
Ngọn lửa hiện ra trên chiếc bật lửa, chiếu sáng gương mặt đầy râu của người đàn ông.
Sau khi châm một điếu thuốc lá, ông ném bật lửa đi, kẹp điếu thuốc lá giữa ngón tay và chậm rãi đưa đến giữ đôi môi đãng nứt nẻ, hít sâu một hơi.
Đôi mắt giống như đầm nước đọng mở to vô thần, chằm chằm nhìn về phía cậu bé đang run lẩy bẩy đối diện.
Bên cạnh ông là một thi thể đã chết được ba ngày.
Một điếu thuốc cuối cùng đã hút hết.
Ông đứng lên rồi đi tới, ngồi xổm xuống và nghiêng đầu nhìn cậu bé, giọng khàn khàn: “Anh ta nói cơ hội của chúng ta đã tới.
Anh ta nói đất ở Hồng Kông vĩnh viễn đều tấc đất tấc vàng...!Tôi xem anh ta là anh em nên tôi tin tưởng, mua hơn một nửa bất động sản khó bán trong tay anh ta! Nhưng kết quả thì sao? Tôi bị người ta đòi nợ, có nhà mà không dám về.
Anh ta lại cầm tiền của tôi đi tới đất liền để mở công ty!!"
Nói đến cuối, ông gần như hét lên, gào đến giọng khàn khàn, hai mắt đỏ quạnh.
Cậu bé co rúm người lại, không ngừng lùi sát về phía thi thể trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé run rẩy kéo: “Mẹ...!Mẹ..."
Người đàn ông đột nhiên bình tĩnh trở lại: “Mẹ cháu chết rồi.
Chú sẽ nhanh chóng đưa cháu đi gặp cô ta thôi.
Cháu đừng trách chú.
Đây đều là lỗi của ba cháu...!Muốn trách thì cứ trách anh ta là được rồi."
Không biết cậu bé lấy đâu ra can đảm lại kêu to: "Ba sẽ tới cứu chúng tôi!"
"Ba cháu à?" Người đàn ông thấy buồn cười: “Bây giờ anh ta đang sung sướng thoải mái bên tình nhân, làm sao còn nhớ tới cháu chứ? Ở trong mắt anh ta, mẹ con cháu không quan trọng, còn chẳng đáng giá ba tỷ kìa!"
Ông đứng lên, cậu bé sợ đến mức khóc lớn, bàn tay nhỏ bé liều mạng lắc mẹ: “Mẹ, mẹ...!mau đứng lên đi...!con muốn về nhà...!Mẹ, con sợ...!Mau dẫn con về nhà đi..."
Người đàn ông lạnh lùng tay nắm lấy cậu bé nhấc lên và kẹp ở dưới nách, đi về phía cửa, leo lên sân thượng.
Trong miệng dỗ cậu bé với vẻ không cảm xúc: "Đừng sợ, sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.
Có chú ở cùng với cháu mà.
Không phải cháu thích nhất là chơi với chú sao?"
"Mẹ! Cháu muốn mẹ cơ!"
Kèm theo tiếng khóc như xé tim xé phổi của cậu bé là tiếng hát "JingleBells" vui vẻ từ phía xa mơ hồ vọng tới.
Ông ngẩng đầu, lúc này mới nhớ ra đã sắp tới lễ Giáng Sinh mà ông còn chưa kịp chuẩn bị quà cho con gái.
Nghĩ đến con gái, người đàn ông cúi đầu, đôi mắt khô khốc dần dần tràn ra hai dòng nước mắt.
Vy Hiên, Vy Hiên nhỏ bé của ông...
Đứng ở trên sân thượng của tòa nhà mười sáu tầng, dưới tầng tập trung đầy người, phía sau là cảnh sát.
Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng.
Đã rất lâu rồi, ông chưa từng thấy qua nhiều sao đẹp như vậy.
Mà sao bắc cực lớn nhất sáng nhất kia chắc chắn đang chiếu sáng con đường về nhà cho ông.
Về nhà...
Người đàn ông cười, bài hát Giáng sinh bên tai được thay thế bởi tiếng đàn vi-ô-lông-xen du dương, ông nhìn thấy cửa nhà đang mở rộng.
Trang trí Giáng sinh khắp cả nhà đều do vợ và đám trẻ tự tay làm.
Lại giống như chưa từng xảy ra, tất cả đều trở lại điểm ban đầu, ánh lửa của lò sưởi trong tường chiếu sáng gương mặt nhỏ nhắn của con gái đáng yêu...
Người đàn ông nhắm mắt lại, cười thỏa mãn.
Đến lúc về nhà rồi.
Về nhà.
Trên bầu trời, gió lạnh như cắt da cắt thịt, người đàn ông thò chân trái về phía trước...
"A… " Những tiếng kêu kinh hãi vang lên khắp nơi.
Lúc này, cậu bé lại trở nên yên tĩnh, đôi mắt to ngập nước nhìn ông, nhìn qua có vẻ cực kỳ mệt mỏi và buồn ngủ, còn rúc đầu vào trong lòng người đàn ông, mắt nhắm lại, giọng nói yếu ớt khóc tới khản cả giọng: “Chú, cháu rất buồn ngủ, cũng rất mệt...!Cháu muốn mẹ...!chú dẫn cháu về nhà tìm mẹ được không?"
Người đàn ông cúi đầu, ánh mắt dại ra.
"Mẹ...!cháu muốn mẹ..."Cậu bé gần như sắp thiếp đi vẫn kéo áo của ông ta, chỉ nhớ muốn mẹ.
Qua một lúc lâu, người đàn ông lên tiếng: "Được, chú dẫn cháu đi tìm mẹ."
Đôi mắt ông ta bình thản nhắm lại, cuối cùng bước về phía sự yên tĩnh mà ông ta chờ mong từ lâu.
"A!"
Sau những tiếng kêu gào chói tai vang lên, tất cả đều trở nên im lặng.
Những ánh mắt kinh sợ đều tập trung ở trên tầng trên cùng.
Một nhân viên cứu hỏa nắm chặt một cánh tay của ông: “Nhanh nắm lấy!" Những người khác kịp phản ứng, vội vàng xông tới kéo anh ta: “Đừng buông tay!"
Một tay của người đàn ông bị nắm chặt, một tay khác theo bản năng ôm đứa trẻ trong lòng, tình cảnh trước mắt xảy ra quá đột ngột khiến sự bình yên trong ánh mắt bị xáo trộn, có phần mờ mịt.
"Nắm lấy!" Vẻ mặt nhân viên cứu hỏa rất đau khổ, kéo đến gân xanh trên cổ cũng sắp nứt ra, hai mắt trợn trừng đã biến thành màu đỏ.
Hơn nửa người anh ta đã bị kéo xuống, nhưng còn đang khổ sở chống đỡ.
"Đừng thả..." Anh ta cố hết sức nói: "Đừng thả ra..."
Ánh mắt người đàn ông cuối cùng cũng có chút tiêu cự.
Đứa trẻ trong lòng hình như đã ngủ rồi, ngoan ngoãn lạ thường.
Nhưng bàn tay nhỏ nắm lây vạt áo ông lại