Xe khởi động, lâu sau Vy Hiên mới rầu rĩ lên tiếng: “Thật ra anh nói không sai.”
Trong thời gian cô cho A Vũ thu dọn, cô đúng là muốn trốn tránh, chỉ là thiếu lý do, thiếu cái cớ mà thôi.
Liên Cẩn Hành nhìn qua kính xe, giọng không chút cảm xúc: “Nhớ kỹ lấy, em bị tôi ép, vậy nên, không cần tự trách áy náy gì cả.”
Vy Hiên có chút rung động, xoay qua nhìn anh, mắt trong, long lanh.
Dần dần, cô cười, rủ đôi mắt xuống: “Liên Cẩn Hành, đây là kinh doanh lỗ vốn đó.”
Anh chuyển hướng xe, lên cầu vượt, không có đường quay lại, nói: “Đấy cũng là chuyện của tôi.”
Sân bay, dòng người qua lại.
Tiểu Tần đã chờ ở đó từ sớm, làm xong hết tất cả các thủ tục, đứng ở cửa kiểm tra an ninh vẫy tay: “Giám đốc Liên, cô Phạm, đi du lịch vui vẻ nhé.”
Vy Hiên hơi thẹn đỏ mặt, cúi đầu.
Thật là ngoài ý muốn, Liên Cẩn Hành lần này không trách cậu ta nói nhiều.
Lên máy bay, cô mới biết được nơi đến là Nepal thủ đô Katmandu, trung chuyển Lhasa.
Trải qua hơn bốn giờ bay, bên trong máy bay tiếng phát thanh nhắc nhở sắp đến sân bay quốc tế Konka.
Đây là lần bay có thời gian dài nhất của Vy Hiên.
Vì là khoang thương gia, nên mới không quá mệt.
Cô nhìn xuống từ cửa sổ, ngoài kia trời xanh, mây trắng và núi, ngạc nhiên trong vô thức cô thốt lên: “Thật đẹp...”
Người đàn ông bên cạnh ngẩng đầu, nhìn qua, thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, khóe môi khẽ nhếch lên.
Rất nhanh, máy bay hạ cánh, đường băng không dài, vậy mà lại chạy rất êm.
Xuống máy bay, một luồng khí lạnh khô phả vào mặt.
Nhưng đang mùa đông mà thời tiết như vậy, thì đã là rất ấm áp rồi.
Vy Hiên không ngừng hít sâu, cô ngửi mùi của sông núi, ngửi thấy mùi của sự lạ lẫm thần bí.
Sân bay không quá lớn, lúc đợi máy bay Liên Cẩn Hành nói: “Bây giờ tới thời gian check in còn sớm, tôi dẫn em đi ăn chút đồ.” Vừa rồi trên máy bay, cô ăn rất ít, anh lo cô sẽ đói bụng.
Có lẽ là bên ngoài bầu trời xanh tự nhiên thật đẹp, Vy Hiên vui vẻ đồng ý, theo anh đến khu ăn uống.
Đột nhiên, cô dừng bước, nghiêng tai lắng nghe cái gì đó.
Liên Cẩn Hành quay đầu nhìn cô, vừa muốn mở miệng hỏi, lại thấy Vy Hiên như bị mê hoặc, đi theo giai điệu quen thuộc phát ra từ phía trước.
Trong sân bay ồn ào náo nhiệt, một ông chú người nước ngoài đang say mê kéo đàn Cello, tạo ra một góc u nhã tĩnh mịch.
Vy Hiên hoàn toàn bị thu hút sự chú ý, đứng trước mặt anh, linh hồn ngủ say trong cơ thể bị âm thanh du dương này làm bừng tỉnh lại, bắt đầu bay nhảy, xoay tròn theo các nốt nhạc trong bài diễn tấu của ông.
Gương mặt cô ửng đỏ, đôi mắt hưng phấn như bị nước sông Lhasa rửa qua, phát ra ánh rạng rỡ.
Cô bị âm nhạc chinh phục, còn Vy Hiên lúc này cũng đang cuốn hút ánh nhìn của Liên Cẩn Hành.
Anh đột nhiên cảm thấy, một quyết định chính xác nhất anh đã làm e rằng đó là mua về một cây đàn Szechi.
Khúc nhạc kết thúc, ông nhân ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Vy Hiên, dùng tiếng anh hỏi: “Cô thích à?”
Vy Hiên không kịp chờ đợi gật đầu: “Thích! Vô cùng thích! Có thể nói cho tôi khúc nhạc này tên là gì không?”
Ông nói: “Còn chưa có tên.”
Vy Hiên kinh ngạc không thôi: “Vậy đó là...!ca khúc ông tự sáng tác sao?”
Ông cười gật gật đầu.
Vy Hiên như một học sinh tiểu học, đi đến trước mặt ông, khuôn mặt kích động, ngưỡng mộ: “Tôi rất thích! Rất hay!”
Ông thấy trong mắt cô có một sự cuồng nhiệt quen thuộc, là một sự điên cuồng chấp nhất vượt qua thời gian.
Ông hào phóng giơ đàn về hướng trước: “Cô gái, cô cũng chơi một bài tặng ta đi.”
Vy Hiên kinh ngạc lui ra phía sau một bước: “Ông làm sao biết tôi...”
Ông nháy mắt với cô mấy cái, dùng ngón tay đưa một vòng trên mặt: “Đều viết lên mặt cả rồi.”
Vy Hiên lập tức thẹn thùng xua tay: “Tôi không chơi được đâu, trình độ của tôi rất dở...”
Ông dứt khoát đặt cung vĩ đàn vào tay cô, rồi đưa đàn cho cô.
Anh thì ngồi xuống đối diện, mỉm cười: “Cô gái yêu quý, cô có thể bắt đầu rồi.”
Lúc này, chỗ ngồi cạnh ông cũng có người.
Liên Cẩn Hành cũng nhìn Vy Hiên: “Tôi cũng rất mong chờ đấy.”
Vy Hiên đứng đó, tim đập nhanh, cô cũng suýt quên mình được người khác nghiêm túc ngóng nhìn như vậy là chuyện xảy ra từ khi nào.
Vậy nên, việc họ mong chờ như vậy ngược lại lại làm cô càng căng thẳng hơn!
Cô nhớ tới cuộc thi đó, nhớ tới ba, nhớ tới sự thất bại của cô...
Tay phải cầm cung vĩ đàn bắt đầu run rẩy lên, tiếp đó, chậm rãi buông xuống.
Cô lắc đầu, vẫn không được.
Liên Cẩn Hành nhíu mày, anh muốn nhìn thấy Vy Hiên với ánh mắt tràn đầy hy vọng vừa rồi, chứ không một Vy Hiên rụt rè chui trong chiếc vỏ bọc của mình.
“ Ha ha...” Ông chú người nước ngoài lúc này lại cười ra tiếng.
Tiếng nói trầm khàn có sức hút cho người khác một cảm giác an toàn.
Giọng điệu thương hại ông nói: “Cô gái đáng thương, cô thà tin vào nỗi sợ hãi trong lòng là thật, cũng không tin rằng âm nhạc có thể giúp cô lãng quên.”
Vy Hiên trong lòng đột nhiên run lên, kinh ngạc ngẩng đầu.
“Cô gái, mặc dù tôi không biết chuyện gì xảy ra với cô, nhưng cô không nên bị vận mệnh đánh bại.” Ông đưa tay ra hiệu: “Tấu vang đàn của cô đi.”
Vy Hiên chậm rãi nhắm mắt lại.
Đặt cung vĩ lên dây đàn, nghe tiếng gió ngoài sân bay, cô tấu vang nốt nhạc đầu tiên...
Người đàn ông nước ngoài vốn đang mỉm cười, dần dần trở nên kinh ngạc, nhìn cô gái trước mắt, cơ thể ông bắt đầu hướng về phía trước, đôi mắt rủ xuống, nghiêm túc nghe.
Cô kéo tấu rõ ràng là khúc nhạc vừa rồi của ông.
Liên Cẩn Hành nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Nét mặt của cô điềm tĩnh bình yên, quên đi tất cả, chỉ có đàn Cello.
Khúc nhạc uyển chuyển từ từ vang khắp sân bay.
Vy Hiên vẫn luôn chìm đắm trong khúc nhạc của mình.
Cô đang tự mình thay đổi, từ lúc ban đầu còn lo lắng, căng thẳng cho đến cuối cùng trở nên thoải mái, thư giãn.
Khúc nhạc thu hút được rất nhiều người.
Khi cô mở mắt, tiếng vỗ tay vang lên từ xung quanh.
Vy Hiên giật