Tiêu Chí Khiêm ngừng động tác lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, rồi
anh chợt nhếch môi mỉm cười, hàng lông mày xinh đẹp cũng giãn ra: “Anh
phải là duy nhất, có phải ba hay không, anh không quan tâm.”
Nói xong, anh cúi đầu xuống, hôn lên ngón tay cô.
Cảm giác đầu ngón tay tê rần, Tuyết Chi lập tức thu tay về, trái tim
đập thình thịch liên hồi, cô nhanh chóng quay đầu tiếp tục đi về phía
trước.
Sau lưng là hơi thở cô đã dần quen thuộc, có chút bình yên, lại
mang theo tính xâm lược không dễ phát giác, dần dần tiến gần về phía cô.
Tuyết Chi không muốn tiếp tục cảm thấy lúng túng nữa, thuận miệng
hỏi: “Bây giờ anh nên nói cho em, vừa nãy rốt cuộc chuyện giữa anh và
ông lão Tiêu Hoài là thế nào?”
Âm thanh Tiêu Chí Khiêm hờ hững truyền tới: “Anh đang làm cái em hi vọng anh làm.”
Tuyết Chi dừng bước, người đàn ông sau lưng đã tới gần, anh dán vào
lưng cô, ánh mắt dịu dàng: “Mặc kệ em muốn như thế nào, chỉ cần là việc
em mong muốn, anh sẽ hoàn thành.”
Chỉ cần là việc em mong muốn… chỉ cần là việc em thích… chỉ cần là việc em muốn…
Trái tim cô quặn thắt từng đợt, rất đau.
Tuyết Chi bỗng nhiên xoay người, ngẩng đôi mắt phượng đỏ ửng, chăm
chú nhìn anh.
Cô cắn môi, hít sâu một hơi, đè cảm xúc sắp bộc phát
xuống, rồi nhón chân lên, hai tay nắm chặt vạt áo của anh, từng câu từng
chữ nói: “Tiêu Chí Khiêm, vậy anh hãy nghe kỹ cho em, em muốn anh còn
sống khỏe mạnh, dù là khi nào, dù là chỗ nào, cũng không thể để bản thân
xảy ra chuyện gì.
Những chuyện khác, hãy giao cho em, em sẽ giúp anh,
em sẽ không để người khác lấy đi tất cả những thứ nên thuộc về anh.”
Tiêu Chí Khiêm giật mình nhìn cô, gương mặt tuấn tú hơi tái nhợt, tỏ vẻ khó hiểu.
Anh không nói gì mà lập tức ôm lấy mặt cô, hôn lên môi cô…
*
Nụ hôn của anh tới quá đột ngột, nằm ngoài dự liệu của Tuyết Chi, đầu
tiên cô mờ mịt mở to hai mắt nhìn, tận đến khi trên môi hơi tê dại như
bị điện giật, cô mới hốt hoảng muốn đẩy anh ra.
Nhưng hai người vốn đang ở ngõ sâu chật hẹp, Tiêu Chí Khiêm lại giữ
chặt mặt cô, nên cô căn bản là không cử động được, chỉ có thể tim đập
cuồng loạn để mặc anh hôn.
Nụ hôn của Tiêu Chí Khiêm mang theo hơi thở bá đạo, bao lấy người cô,
trói buộc cô trong đó.
Anh không vội công thành đoạt đất, ngược lại rất
kiên nhẫn hôn đôi môi cô, dùng hơi thở thuộc về anh phủ lấy sự ngọt
ngào của cô.
Tuyết Chi dần dần cảm thấy khó thở, cô theo bản năng muốn há mồm hô
hấp, nhân cơ hội đó lưỡi của anh trượt vào, vừa cố chấp, vừa mạnh mẽ xâm
chiếm từng phần ngọt ngào bên trong miệng cô, khắp nơi lưu lại hương
vị thuộc về anh, hơi thở của anh.
Tiêu Chí Khiêm hơi híp đôi mắt sâu thẳm, lộ ra ánh sáng lấp lánh,
nhìn cô đầy quyến rũ.
Mắt phượng của Tuyết Chi bỗng trừng lớn, cô định
nói gì đó, nhưng miệng đã bị anh chắn đến sít sao, khiến cho gương mặt
xinh đẹp động lòng người trở nên đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chí Khiêm hôn cô.
Thấy mặt cô càng ngày càng đỏ, như sắp nhỏ máu, anh vô cùng lưu luyến không nỡ buông cô ra.
Khi cô hô hấp lại được, đầu óc cũng tạm thời thanh tỉnh, Tuyết Chi
lập tức lui lại mấy bước, nhìn anh chằm chằm.
Rõ ràng, cô có vẻ rất tức
giận, nhưng lúc này trên gương mặt đỏ ửng của cô, lại có vẻ nũng nịu:
“Tiêu Chí Khiêm, sao… sao đột nhiên anh lại hôn em?”
Không giống cô hô hấp hỗn loạn, Tiêu Chí Khiêm bình thản, ung dung
hơn rất nhiều, anh bước lên trước, áp sát cô: “Anh thích thì hôn thôi.”
Anh trả lời rất nghiêm túc, trước mặt Tuyết Chi, anh cũng chỉ nói sự thật.
Lưu luyến nhìn chằm chằm đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, hầu kết
dưới cổ anh bất giác nhấp nhô, trải qua nụ hôn này, toàn thân anh đều
tản ra hương vị dã tính, đôi mắt đẹp vằn lên những tia đỏ.
Đó sự mời gọi nhiệt tình nguyên thủy của giống đực.
Ánh mắt Tuyết Chi co rút, cô vội vàng đưa tay che kín mắt anh, không
kịp suy nghĩ thốt lên: “Tiêu Chí Khiêm, anh không thể… ép em làm chuyện
em không thích…”
Cảm giác được đôi mắt dưới lòng bàn tay chớp liên hồi, trong lòng
Tuyết Chi hơi hồi hộp, sợ lời mình vừa nói sẽ khiến cho anh hiểu lầm,
muốn giải thích, nhưng cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Sau khi trùng sinh, cô lần nữa đánh giá lại cuộc đời mình, cũng lần
nữa hiểu về Tiêu Chí Khiêm.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô có
thể thoải mái, lòng đầy vui vẻ vùi đầu vào ngực người đàn ông thích
mình.
Cô đã từng tổn thương, từng đau đớn, từng không thể quên được quá
khứ, cô cũng không có ý định trốn tránh, chính vì vậy, bây giờ nếu có
bất kỳ ám chỉ không lý trí nào với Tiêu Chí Khiêm đều là đang tổn thương
anh, cô tuyệt đối không cho phép mình làm như vậy.
Trên đời này, người cô không muốn tổn thương nhất chính là anh.
Thời gian như ngừng lại, cả hai người đều im lặng.
Thật lâu sau, Tiêu Chí Khiêm mới gỡ bàn tay che ở mắt xuống, nhẹ
nhàng giữ trong lòng bàn tay mình, mắt mở ra cùng nụ cười dịu dàng, khẽ
nói: “Anh sẽ chờ.”
Cơ thể Tuyết Chi hơi run lên, Tiêu Chí Khiêm cụp mắt, nụ cười trên
môi anh mang theo ma lực có thể dung nhập vạn vật trong khoảnh khắc:
“Em là của anh, nên anh có thể đợi.”
Cô là của anh, vĩnh viễn, đều là của anh, bao gồm nụ hôn của cô, thân thể của cô, trái tim của cô.
Anh chắc chắn như thế.
Nên anh có thể chờ đợi không kỳ hạn.
Tuyết Chi nhìn anh chăm chú, rồi bỗng xoay người sang chỗ khác: “… Đồ ngốc.”
Cô cố gắng ngẩng đầu nhìn trời, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Phía sau, Tiêu Chí Khiêm tiến lên, một tay giữ eo cô, cằm tì lên bả vai cô, lẩm bẩm: “Em ngốc thì có liên quan gì chứ?”
Thấy Tiêu Chí Khiêm và Tuyết Chi từ trong ngõ cổ đi ra, lái xe lập
tức tiến lên: “Cậu chủ, ông chủ đã gọi điện giục mấy lần rồi, bảo cậu
lập tức về nhà.”
Tiêu Chí Khiêm làm như không nghe thấy, quay đầu lại hỏi Tuyết Chi, ánh mắt nghiêm túc: “Em có đói không?”
Thấy lái xe nhìn mình với ánh mắt xin giúp đỡ, Tuyết Chi cười lắc
đầu: “Tiêu Chí Khiêm, anh hãy về nhà trước xem chút đã, ngộ nhỡ ba anh
có việc muốn tìm anh thì sao?”
Hàng lông mày thanh tú của Tiêu Chí Khiêm khẽ cau lại, Tuyết Chi bật
cười, bước tới kéo giãn phần giữa hai lông mày của anh ra.
Đối diện với
cô gái xinh đẹp động lòng người, vẻ mặt Tiêu Chí Khiêm bất giác ngưng
lại.
“Anh về trước đi rồi em sẽ gọi điện cho anh.”
Tiêu Chí Khiêm suy nghĩ một chút, chợt nói: “Em hãy ở đây chờ anh.”
Sau đó anh không hề quay đầu lại mà nhanh chân rời đi.
“Hả, cậu chủ, cậu muốn đi đâu? Cậu chủ…”
“Tiêu Chí Khiêm?” Tuyết Chi không yên lòng định đi theo, nhưng vừa
xuyên qua một lối đi dành cho người đi bộ thì đã không nhìn thấy người
đâu.
Tiêu Chí Khiêm đi thẳng đến cửa hàng điện thoại gần nhất, đẩy cửa đi
vào quan sát một lượt, ánh mắt lập tức dừng lại trên hai chiếc điện
thoại di động bày trong tủ hàng, một chiếc màu đen một chiếc màu trắng,
hình dáng độc đáo, vừa liếc nhìn đã biết là chế tạo riêng cho các cặp
tình nhân.
Anh nhếch môi, lấy ra một thẻ tín dụng: “Tôi lấy hai cái này.”
Nhân viên cửa hàng vội lấy điện thoại di động ra, nhìn dáng vẻ của
Tiêu Chí Khiêm biết là mua cho bạn gái, nên nhân dịp này tranh thủ chào
hàng dãy số tình nhân của họ.
Nghe thấy hai chữ “tình nhân”, Tiêu Chí
Khiêm mỉm cười vui vẻ.
Khi Tiêu Chí Khiêm quay lại, nhét điện thoại mới vào trong ngực
Tuyết Chi, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên: “Em đã có điện thoại rồi.”
Lái xe hiếu kì lại gần: “Ồ, cậu chủ, không phải trước nay cậu không dùng di động…”
Không đợi ông ta nói hết câu, ánh mắt Tiêu Chí Khiêm lạnh lẽo, khiến ông ta rụt cổ lại vọt sang một bên.
Nhìn điện thoại trong tay Tiêu Chí Khiêm, lại thấy anh kín đáo đưa
cho mình, Tuyết Chi sao có thể không nhận ra đây là điện thoại đôi chứ?
Cô cảm thấy hơi dở khóc dở cười, nhưng không tiện cự tuyệt, có lẽ, không
chừng đây là lần đầu tiên anh tặng quà cho người khác, nên cô chỉ có
thể miễn cưỡng tiếp nhận: “Cám ơn anh…”
Tiêu Chí Khiêm chỉ điện thoại màu trắng của cô: “Có số của anh rồi phải không?”
“Vâng.” Tuyết Chi gật đầu, dù Tiêu Chí Khiêm muốn đưa cô về, cô vẫn khăng khăng bắt anh về trước.
Ngồi vào trong xe, Tiêu Chí Khiêm quay cửa kính xe xuống, không yên
lòng căn dặn thêm một câu, như đứa trẻ bướng bỉnh: “Số của anh là 1314,
em không được phép quên.”
Tuyết Chi run lên, 1314, cô lập tức bật cười, dùng số như thế này,
nghĩ cũng biết là anh bị người trong cửa hàng điện thoại qua mặt rồi.
Nhưng thấy anh cố chấp như vậy, cô cũng cười gật đầu: “Em sẽ nhớ kỹ.”
Xe, chậm rãi rời đi.
Tiêu Chí Khiêm quay về Tây Sơn, vừa đến cửa nhà, đã nghe từ trong nhà
truyền đến một loạt tiếng cười, tay anh dừng lại ở tay nắm cửa.
“Ha ha, Tiểu Nhã, bà không biết chứ khi bà không có