“Không cần đâu,” Tiêu Chí Khiêm không cầm lấy quần áo, đi thẳng vào phòng tắm: “Tôi dùng của em.”
Sau khi anh vào phòng tắm, nghe được tiếng nước ào ào bên trong
truyền đến, Tuyết Chi mới gọi điện thoại cho thím Vương: “Thím Vương,
Tiêu Chí Khiêm ở chỗ của cháu, đêm nay… anh ấy tạm thời ở đây, thím đừng
lo lắng.” Tuyết Chi cảm thấy khuôn mặt nóng lên, mấy câu này nói ra
nghe có chút mập mờ.
Thím Vương cũng không để ý mấy chi tiết nhỏ đó, nghe nói tìm được cậu
chủ rồi, liền niệm a di đà phật, cuối cùng mới do dự nói: “Cô Trương,
cậu chủ và ông chủ xảy ra chút tranh chấp, phiền cô quan tâm nhiều hơn,
khuyên cậu chủ mấy câu.
Lời nói của cô, cậu chủ nhất định sẽ nghe.”
“Tranh chấp?” Tuyết Chi đột nhiên hỏi: “Cái tát trên mặt Tiêu Chí Khiêm là ông ấy đánh?”
“Hầy, ông chủ cũng là quá tức giận.”
Đôi mắt của Tuyết Chi nheo lại, nhẹ nhàng trả lời lại: “Cháu biết rồi.”
Cúp điện thoại, hai tay Tuyết Chi không tự chủ nắm chặt thành quyền.
Tiêu Chính Thịnh ngay cả trách nhiệm của một người ba cũng không hoàn
thành, bỏ mặc Tiêu Chí Khiêm một người cô đơn trong căn nhà cũ chẳng
thèm quan tâm, ông ta có tư cách gì mà đánh Tiêu Chí Khiêm? Có vợ mới,
có đứa con riêng có năng lực, lúc ở trước mặt mọi người phong cảnh vô
hạn, ông ta có từng nghĩ đến đứa con ruột của mình không?
Tuyết Chi càng nghĩ càng giận, mặc kệ ông ta có phải là ba của Tiêu
Chí Khiêm hay không, động vào Tiêu Chí Khiêm, cô không có cách nào dễ
dàng tha thứ! Một cái tát này, nói thế nào chăng nữa, cô cũng muốn đòi
lại cho anh!
Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, nghe được tiếng đẩy cửa, Tuyết
Chi vội thu hồi cảm xúc, ngẩng đầu, ánh mắt trợn to, khuôn mặt đỏ rực:
“Anh anh anh…”
Tiêu Chí Khiêm đang cầm chiếc khăn của cô để lau mái tóc ướt, cơ thể
trần truồng bước ra, ngay cả khăn tắm để che cũng không thèm quấn.
Tuyết Chi vội vàng xoay người đưa lưng về phía anh, đỏ ửng lan đến
tận tai: “Tiêu Chí Khiêm, quần áo ở bên kia, anh… anh mặc vào đi.”
“Tôi có thói quen ngủ khỏa thân.” Anh nhẹ nhàng nói một câu, Tuyết
Chi tim đập loạn nhịp, trong đầu không báo trước mà xuất hiện đầy các
loại hình ảnh không phù hợp trẻ em.
Tuyết Chi bối rối đè nén xuống mấy hình ảnh đang tiếp tục lan tràn:
“Vậy, vậy anh nghỉ ngơi sớm đi!” Nói xong, cô nhanh chóng bước đến cửa,
tay vừa chạm đến tay nắm cửa, bên eo đã bị một cánh tay như sắt giữ lại.
Cơ thể ấm áp Tiêu Chí Khiêm dán qua, cằm gác lên đầu vai cô, thì
thầm: “Ngủ ở trên giường em nhưng không có em, chính là một loại dày
vò.”
Tuyết Chi buộc chính mình bình tĩnh lại: “Vậy ngủ trên giường của Tiểu Hải, không có nó nhất định chính là một loại hạnh phúc.”
Anh khẽ nói: “Không thích.” Cánh tay siết chặt, kéo cô đến trước
giường, không thèm nói gì mà ấn cô xuống, ngồi xổm cởi giày cho cô, đẩy
ngã cô lên giường, anh thuận thế ngã xuống một bên rồi ôm cô từ phía
sau.
Trọn bộ động tác diễn ra liền mạch lưu loát, cho dù Tuyết Chi phản đối giãy dụa cũng không nổi.
Tuyết Chi bị anh cố định trước người, làn da người bên cạnh ngày càng
nóng bỏng, cơ thể đột nhiên giống như lửa bốc cháy, sự rung động khó
giải thích khiến cô lúng túng: “Tiêu Chí Khiêm, anh như vậy em sẽ tức
giận!”
“… Tôi sẽ không làm bất cứ cái gì, chỉ muốn ôm em thôi.” Anh nhẹ
giọng nói, có chút trống rỗng, có chút cô đơn, rồi lại mang theo sự trấn
an kỳ lạ, khiến cô ngừng giãy dụa.
Tuyết Chi nắm chặt mắt, sau một lúc rối rắm thật lâu mới mở miệng: “Chỉ… ôm thôi?”
Đằng sau vang lên tiếng đáp lại rất khẽ: “Ừm.”
Bị anh ôm như vậy, rất ám muội, lại rất ấm áp, cô biết mình không chán ghét.
Trong vô thức, cô bình tĩnh lại, đưa lưng về phía anh, đôi mắt phượng
hẹp dài khẽ nheo, lộ ra sự bình tĩnh nhẹ nhàng làm dịu trái tim cô.
Tiêu Chí Khiêm úp mặt vào lưng cô, cánh tay vòng quanh eo cô, giống
như một đứa trẻ ỷ lại vào cô.
Giờ khắc này, cũng chỉ có cô mới có thể
chữa lành vết thương của anh.
“Tiêu Chí Khiêm,” cô lên tiếng gọi anh.
“Hửm?”
“Em sẽ không để cho người khác khi dễ anh nữa.” Thanh âm của cô vẫn
thanh nhã hấp dẫn động lòng người như trước, nhưng giọng điệu kiên định
của cô giống như một lời thề, nháy mắt làm trái tim anh rung động.
Anh không nói gì, chỉ siết chặt cánh tay, nhốt cô ở trước ngực, ngửi mùi hương của cô, nhẹ nhàng hôn lên đầu vai của cô…
Không biết đã ngủ từ lúc nào, lúc Tuyết Chi tỉnh lại, người phía sau
đã biến mất từ lâu.
Tỉnh táo lại, Tuyết Chi nhanh chóng đứng lên: “Tiêu
Chí Khiêm?”
Trong phòng tắm không có ai, cô vội đẩy cửa ra ngoài, khi bước vào phòng khách lại sững người.
Tiêu Chí Khiêm đang ngả người trên ghế sô pha, một tay đặt sau đầu,
ánh mắt không biết nhìn đi nơi nào.
Đối diện anh là Trương Hồng Khánh và
Trương Thịnh Hải, còn có Nguyễn Thanh Mai.
Ba người nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt khác nhau.
Trương Hồng Khánh ở giữa, mày càng ngày càng nhăn.
Bên cạnh, Trương
Thịnh Hải đang trừng mắt nhìn.
Nguyễn Thanh Mai hoàn toàn là một bộ dáng
xem kịch vui, bên môi chứa một tia cười lạnh.
“A…” Tuyết Chi đi tới: “Ba, Tiểu Hải…”
“Câm miệng!” Hai người đàn ông một già một trẻ trăm miệng một lời, rất hiếm khi bọn họ duy trì được sự nhất trí cao độ này.
Tuyết Chi bị ngăn lại, đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Cô là bảo
bối trong nhà, từ trước đến nay ba cũng chưa từng nói nặng lời, còn em
trại lại tìm mọi cách lấy lòng cô, hôm nay là làm sao vậy, cư nhiên đều
hung dữ với cô!
Tiêu Chí Khiêm không phản ứng, rốt cục ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt
nhẹ đảo qua hai người kia: “Người của tôi, không phải các người muốn
rống là có thể rống.”
Gân xanh trên trán Trương Hồng Khánh ẩn ẩn hiện ra, cho dù ông thần
thông quảng đại, có thể có được vị trí bí thư ủy ban thành phố, nhưng
điều này cũng không có nghĩa là ông để mặc người ngang nhiên ngủ trong
phòng con gái mình! Không có nghĩa là cậu ta có thể tự do ra vào nhà
người khác, còn không coi ai ra gì như vậy!
Trương Thịnh Hải nhịn không được, nhảy dựng lên: “Ba, ba xem người
này có thái độ gì vậy?! Đùa giỡn một người con gái đàng hoàng, anh ta
còn coi là hợp lý! Báo cảnh sát, báo cảnh sát bắt anh ta!”
Tuyết Chi ở một bên cuối cùng cũng nhìn ra manh mối, hóa ra hai người
đàn ông nhà họ Trương này đã biết chuyện Tiêu Chí Khiêm ngủ ở đây! Cô
không được tự nhiên ho nhẹ hai tiếng: “Ba, Tiểu Hải, tối hôm qua…”
“Câm miệng!” Hai người lại trăm miệng một lời, cơn tức lại lớn thêm vài phần.
“…” Tuyết Chi bị rống, bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Hung dữ như vậy làm gì, ngay cả giải thích cũng không nghe…”
Tiêu Chí Khiêm không hài lòng sương mù tràn ngập trong mắt, tầm mắt
dần dần đưa về phía hai người, có