“Con biết rồi.” Đỗ Hân Dĩnh không có kiên nhẫn vơi thím Đỗ, trừ xem
thường, còn có oạn hận nồng đậm.
“Con gái của bảo mẫu” chính là dấu hiệu
của cô, từ nhỏ đến lớn.
So với Trương Tuyết Chi lớn lên cao quý, cô ta
trừ tự ti chính là hận, càng thêm đố kỵ, ngay cả tiền học đại học cũng
đều là tiền trợ cấp của nhà họ Trương!
Chung quy đều phải trách mẹ cô ta không có bản lĩnh! Hại cô bây giờ ở trước mặt Kiều Nhã, cũng không dám ngẩng đầu!
Thím Đỗ lúng túng nói: “Hân Dĩnh, nếu như tiền không đủ tiêu, thì gọi về nhé.”
“Chút tiền đó của mẹ, vẫn là giữ lại cho bản thân dùng đi.” Trước mặt
của Tuyết Chi, Đỗ Hân Dĩnh cũng không cho mẹ mình một chút mặt mũi nào.
Dù sao, cô ở đây cũng đã giả vờ là một đứa con gái hiếu thảo đủ rồi!
Mỗi lần nhìn thấy bà ta bận bịu cho cái nhà này, Đỗ Hân Dĩnh đã thề,
vĩnh viễn cũng không muốn sống cuộc sống như của bà ta!
Có điều vẫn may, cô ta có Bắc Minh Hạo, yêu thương cô mỗi đêm.
Thấy thím Đỗ buồn bã cúi đầu, Tuyết Chi bước đến, nhẹ nhàng an ủi bà ta.
Thím Đỗ ngẩng lên, mỉm cười với cô, nụ cười chua chát.
Vào lúc này, điện thoại của Đỗ Hân Dĩnh vang lên, nhìn vào điện thoại
rồi vui vẻ nghe máy: “Hạo, anh đến rồi sao? Được, em ra ngay đây.”
Tắt điện thoại, cô ta dùng ánh mắt của người chiến thắng nhìn Tuyết Chi, sau đó kéo vali đi.
“Hân Dĩnh, vali nặng, để mẹ cầm thay con.” Thím Đỗ muốn tiến tới, ai
biết, Đỗ Hân Dĩnh lập tức từ chối, nói thẳng: “Mẹ, mẹ tốt nhất ở lại đây
đi đừng có ra ngoài, để anh ấy nhìn thấy thì không hay.”
Thím Đỗ đình trệ, từ từ, cuối đầu xuống, nở một nụ cười cứng nhắc: “Vậy… Vậy con phải chăm sóc mình cho tốt, mẹ sẽ yên tâm.”
Tuyết Chi thấy dáng vẻ đau lòng của thím Đỗ, cô liền tức giận, quay
ra nhìn Đỗ Hân Dĩnh cười lạnh: “Thím Đỗ là người lớn, quả thật không nên
thay cô xách vali, hay là để tôi cầm cho.”
Không nói gì thêm, cô cầm lấy vali trong tay cô ta muốn đi ra ngoài.
“Cô — chờ — đã, không cần cô, tự tôi có thể!” Đỗ Hân Dĩnh hốt hoảng,
cô ta không muốn Bắc Minh Hạo lại gặp mặt người phụ nữ này nữa.
“Cần gì phải khách khí như vậy? Hay là nói, cô sợ tôi gặp ai sao?”
Tuyết Chi cười rất tươi, nhìn thấy trong mắt của Đỗ Hân Dĩnh tràn ra hận
ý nhưng không dám nói ra.
Sớm muộn có một ngày, cô ta phải hủy hoại
gương mặt hồ ly chuyện đi câu dẫn đàn ông này!
Tuyết Chi bước ra khỏi cửa trước, Đỗ Hân Dĩnh chỉ có thể đi theo, đến
khi xuống lầu, Tuyết Chi đột nhiên đứng lại, quay người lạnh lùng đẩy
cái vali trả cho cô ta.
Đỗ Hân Dĩnh suýt vấp ngã vì cái vali: “Trương Tuyết Chi, cô rốt cuộc muốn như thế nào?”
Dưới lầu, là một mảng đen thui, do nó là một tòa nhà cũ dành qua lão
cán bộ đã về hưu của tỉnh ủy, cho nên đặc biệt yên tĩnh.
Đỗ Hân Dĩnh
cũng chỉ có thể đè giọng xuống: “Trương Tuyết Chi, đừng tưởng tôi sẽ sợ
cô, cô chẳng qua chỉ là ỷ vào chút gia thế mà thôi! Tháo cái mác nhà họ
Trương, không có thân phận thiên kim, cô cái gì cũng không phải nữa!”
“Ha ha, tôi chính là ỷ thế bắt nạt cô đấy thì lại làm sao!” Tuyết Chi
ép sát cô ta, ép cô ta đến góc tường, ánh mắt lạnh lùng: “Đỗ Hân Dĩnh,
cô ngay cả người mẹ vất vả nuôi cô khôn lớn cũng đều ghét bỏ, cái loại
máu lạnh ích kỷ như cô, Bắc Minh Hạo bị mù phải nhìn trúng cô!”
Không khí trong xe luôn rất kỳ quái, vẻ mặt âm trầm của Bắc Minh Hạo,
anh ta không lên tiếng.
Tưởng anh ta còn tức giận Trương Tuyết Chi, Đỗ
Hân Dĩnh cũng ngoan ngoãn im lặng.
Cho đến khi xe dừng trước một tòa
chúng cư, cô ta hiếu kỳ nhìn ra: “Hạo, đây là đâu?”
Bắc Minh Hạo bình thản nói: “Anh ở đây mua cho em một căn hộ.”
Đỗ Hân Dĩnh sững người, quay lại nhìn anh: “Tại sao phải mua căn hộ cho em? Không phải nói sẽ chuyển đến nhà của anh sao?”
Bắc Minh Hạo nhìn cô, từ từ mở miệng: “Mẹ của anh lấy chìa khóa đi
rồi, bà ấy nói chỗ đó cách văn phòng làm việc gần, thỉnh thoảng sẽ nghỉ
ngơi ở đó.”
“Là… Dì không muốn em chuyển qua phải không?” Cô ta cắn môi, lẩm bẩm: “Dì luôn không thích em…”
Bắc Minh Hạo không nói gì, đưa tay ôm lấy cô ta: “Hân Dĩnh, cho bà ấy một chút thời gian, bà ấy sẽ từ từ tiếp nhận em thôi.”
“Dì không thích em… Bởi vì, em không có một gia thế tốt? Bởi vì, mẹ
của em là bảo mẫu cho nhà người ta sao?” Đỗ Hân Dĩnh giúc trong ngực anh
ta, thút thít nói: “Dì cảm thấy em không xứng với anh, có phải không?”
Bắc Minh Hạo nhắm mắt lại, có chút đau lòng, có chút tội lỗi: “Hân Dĩnh, anh đồng ý với em, sẽ thuyết phục được mẹ của anh.”
Mặc dù không cam tâm, bị sỉ nhục giống như hai ngọn núi đè ép lên cô
ta, nhưng Đỗ Hân Dĩnh chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, không để bản
thân trước mặt Bắc Minh Hạo lộ ra nửa phần cảm xúc.
Cô ta biết, Bắc Minh
Hạo rất hiếu thuận với Kiều Nhã, đấu với Kiều Nhã chỉ sợ cô ta sẽ chẳng
được gì!
Sau khi cưỡng ép bình tĩnh trở lại, cô ta dịu dàng nói: “Hạo, em
hiểu.
Dì Kiều thật ra nghĩ vậy cũng không sai, em quả thật không xứng
với anh…”
“Hân Dĩnh, anh không có phép em nói như vậy.” Bắc Minh Hạo cúi đầu, xót xa cho cô ta: “Chỉ cần anh thấy xứng, vậy là đủ rồi.”
“Hạo…” Nói ra mấy lời cảm động, anh ta ôm chặt Đỗ Hân Dĩnh, cô ta
giúc vào lòng anh, hai tay ôm chặt eo của anh ta: “Hạo, đêm nay, ở lại
với em được không? Một mình ở đây, em sợ.”
“Ừm.” Anh ta không nghĩ ngơi gì liền gật đầu.
Thế nhưng vào lúc này, điện thoại của anh ta rung lên, anh ta nghe máy: “Alo… Mẹ?”
“Con bây giờ đang ở đâu?”
Anh ta liếc qua Đỗ Hân Dĩnh đang ở bên cạnh, cố tình tré tránh câu hỏi này: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
“… Con đang ở cùng Hân Dĩnh?” Sự trốn tránh của anh ta khiến Kiều Nhã lập tức đoán ra.
Thấy Bắc Minh Hạo không có phủ phủ nhận, bà ta lập tức không vui nói:
“Mẹ có chuyện muốn tìm con, con đến văn phòng làm việc của mẹ đón mẹ.”
Bắc Minh Hạo hơi nhíu mày: “Mẹ, một lát nữa con sẽ qua.”
“Không được,” Kiều Nhã từ chối: “Mẹ có chuyện gấp, con lập tức qua
đây, cứ như thế đi.” Không đợi anh ta nói tiếp, điện thoại