Đột nhiên, Tiêu Chí Khiêm từ phía sau ôm chặt lấy cô.
Tuyết Chi sững sờ, quay đầu, đối diện với khuôn mặt tràn đầu kinh ngạc của anh: “Tiêu Chí Khiêm…”
“Anh yêu em.” Anh trầm giọng nói ra câu luôn chất chứa trong lòng.
Yêu cô, yêu toàn bộ của cô, yêu cô cho anh một thế giới.
Ánh mắt cô mềm mại, xoay người, ôm anh: “Em cũng yêu anh, hẳn là rất lâu trước đây đã yêu anh rồi, xin lỗi, em trễ rồi.”
Anh ôm cô, đột nhiên nhớ tới người phụ nữ đó.
Lần đầu tiên anh cảm thấy bà ta ít nhất đã làm đúng một chuyện chính là cho anh sinh mệnh.
Đưa Tuyết Chi về nhà, cô muốn xuống xe, anh đột nhiên nắm chặt tay cô, kéo cô lại thuận thế hôn lên môi cô.
Thạch phi lễ chớ nhìn, kéo cửa xuống xe, để lại không gian cho đường chủ và đường chủ phu nhân.
Quả nhiên, người của Đào Ngột đường đúng.
Hút cho đến lúc môi cô sưng đỏ, anh mới lưu luyến không rời buông ra,sờ sờ môi cô, giọng anh khàn khàn nói: “Tuyết Chi, em còn muốn anh nhẫnnại bao lâu?”
Khuôn mặt trái xoan của Tuyết Chi hồng hồng, đôi môi đỏ mê người như bôi mật, nhìn anh hờn dỗi, cô ngượng ngùng dời ánh mắt: “Ngày mai… khôngphải có thể đăng ký rồi sao, sau đó… chúng ta chính là vợ chồng hợp pháp rồi…”
Sau đó, tự tưởng tượng!
Tiêu Chí Khiêm cười, lại cúi xuống hôn cô: “Ngày mai anh tới đón em.”
Tuyết Chi cúi đầu, xấu hổ đáp một tiếng: “Dạ.”
Đúng lúc này, một chiếc xe tới sau lưng, đèn xe chiếu tới, chiếu lên hai người họ.
Tuyết Chi híp mắt, sau khi nhìn rõ người phía sau, nhanh chóng đẩy anh, ngoan ngoãn xuống xe.
Tiêu Chí Khiêm nhíu mày, lướt nhìn phía sau.
“A…ba.” Tuyết Chi ngượng ngùng gọi một tiếng.
Trương Hồng Khánh mở cửa xuống xe, nhìn con gái, không tự nhiên ho nhẹ hai tiếng: “Tuyết Chi à, có chuyện gì không thể vào nhà nói sao?”
Sắc mặt Tuyết Chi càng đỏ, đi tới hôm cánh tay ba: “Ba, ba vừa từ tỉnh về, nhất định rất mệt đi? Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Lúc đi qua xe Tiêu Chí Khiêm, Trương Hồng Khánh xụ mặt nhìn anh.
Dám ở trước cửa lớn nhà bọn họ to gan lớn mật hôn nhau, tên nhóc này thật sự ngày càng ngông cuồng!
Tuyết Chi vẫy vẫy tay với Tiêu Chí Khiêm, để lại nụ cười ngọt ngào, bèn đi cùng ba mình vào hẻm.
Cho đến lúc không nhìn thấy hình bóng cô, Tiêu Chí Khiêm mới thu lại ánh mắt, ánh mắt lại rơi trên chiếc nhẫn, mỉm cười, rất xinh đẹp, ngay cả Thạch nhìn thấy cũng không nhịn được ngây ngốc.
Ở bên cạnh cậu Tiêu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ thỏa mãn như vậy của anh, giống như tháo xuống tất cả vỏ bọc để tươi cười.
Mặc dù nói lúc ở cùng cô Trương, anh đã thay đổi rất
nhiều, nhưng, tuyệt đối không có biểu cảm thả lỏng như bây giờ.
Vừa khởi động xe, vừa suy tư, Đinh Khiên có một câu nói rất đúng, cô Trương rất biết chữa bệnh.
Tuyết Chi ôm ba về nhà, vừa thấy chồng về, Nguyễn Thanh Mai vui vẻ đón: “Hồng Khánh à, về sao không gọi một cuộc điện thoại, em và Tiểu Hải cũng tiện đi đón anh.” Bà cố ý bỏ qua Tuyết Chi.
Tuyết Chi cũng không để ý, hôm nay tâm trạng cô rất tốt, cực kỳ tốt, cho dù nhìn khuôn mặt âm dương quái khí của Nguyễn Thanh Mai cũng cảm thấy vui vẻ.
Trương Hồng Khánh đặt túi xuống: “Tên nhóc đó đâu? Lại chạy đi đâu rồi?”
Đỗ Hân Dĩnh nhanh chóng nói: “Tiểu Hải đương nhiên ở trường!”
“Nó sẽ ngoan như vậy?” Trương Hồng Khánh thật sự rất nghi ngờ.
Tuyết Chi cười nói: “Đương nhiên rồi, từ khi đồng ý chăm sóc Đào Nhi,Tiểu Hải không biết có bao nhiêu tiến bộ, trừ lúc ở trường, thì đi làm,giống như thay đổi thành một người khác.”
“Thật sao?” Trương Hồng Khánh cũng có chút ngoài ý muốn.
“Đương nhiên.”
Trương Hồng Khánh có chút yên tâm: “Cho là nó tiến bộ.”
Lúc này Đỗ Hân Dĩnh ra khỏi nhà bếp, bưng một ly trà phổ nhĩ mà Trương Hồng Khánh yêu thích nhất: “Chú, uống trà.”
“Hân Dĩnh về rồi à.” Trương Hồng Khánh vẫn rất thích Đỗ Hân Dĩnh, cảm thấy đứa bé này ngoan ngoãn còn rất cầu tiến.
Đỗ Hân Dĩnh gật gật đầu: “Tuổi mẹ lớn rồi, con quay về giúp bà.”
Nguyễn Thanh Mai nhìn cô một cái, ngồi xuống sofa bình thản nói: “Conthật biết nói chuyện, Trương gia chúng ta nuôi phí công, sao con không nói?”
“Thanh Mai!” Trương Hồng Khánh trừng mắt bà ta, Nguyễn Thanh Mai bĩu môi: “Em đi chuẩn bị nước tắm cho anh.” Đứng dậy đi.
Đỗ Hân Dĩnh ngẩng đầu, có chút tủi thân đứng tại chỗ.
“Hân Dĩnh à, dì con chính là như vậy, nói chuyện nhanh miệng thẳng thắn, con đừng để trong lòng.” Trương Hồng Khánh an ủi vỗ vỗ vai cô ta: “Con đừng khách sáo, đây là nhà của con, con yên tâm sống ở đây, không cần đi đâu cả.”
Đỗ Hân Dĩnh ngẩng đầu, cảm động đỏ mắt: “Cảm ơn chú.”
Tuyết Chi ở bên cạnh, nhìn Đỗ Hân Dĩnh và nước mắt đang chảy trong mắt cô ta, không biết ở đây cuối cùng có bao nhiêu phần là thật.
Từ khi cô ta dọn về tối qua, cảm giác giống như thay đổi thành người khác, quá bình tĩnh, quá ân cần, là vì mang thai sao?
Thứ quá khó hiểu, Tuyết Chi lười đoán, cứ ở đây đoán già đoán non cònkhông bằng trực tiếp diệt trừ tai họa.
Cô không muốn sau khi cô rời đi,để người phụ nữ có tâm cơ như vậy ở trong nhà mình.
Cô nhẹ cười một tiếng, đột nhiên lên tiếng: “Ba, ba nói như vậy, kêu Hân Dĩnh người ta trả lời thế nào.”
“A?” Trương Hồng Khánh không hiểu.
Tuyết Chi mỉm cười nói: “Hôm qua Hân Dĩnh nói với con, em ấy đã tìm thấy phòng rồi, mấy ngày nay quay về thăm dì Đỗ, sau đó sẽ dọn đi.” Quaymắt nhìn Đỗ Hân Dĩnh, trong mắt có sự lạnh lùng: “Hân Dĩnh, em nói có phải không?”
Đỗ Hân Dĩnh cắn môi, hai tay nắm chặt quần áo.
Trương Hồng Khánh hiểu ra, gật gật đầu: “Người trẻ tuổi, tự lập sớm