Nhìn thấy đường chủ như vậy, Thạch cau chặt mày, Đinh Khiên thì không đành lòng quay mặt đi, trong lòng mắng to Nghê Thư không có tình người! không phải chỉ tỏ tình không thành công ư, có cần thâm cừu đại hận thế không?
Nghê Thư híp mắt, sau đó sải bước đi về phía thang máy không quay đầu lại.
Đột nhiên, phía sau “bịch” một tiếng.
Thân thể của cô mãnh liệt run rẩy, khó mà tin được từ từ quay đầu.
“Cậu Tiêu!” Đinh Khiên và Thạch đều ngạc nhiên đứng sững tại chỗ, đôi mặt trừng to.
Tiêu Chí Khiêm quỳ xuống đất, con ngươi đỏ bừng cuồng loạn nhìn cô ta, trong giọng nói nặng nề mang theo bất lực, điên cuồng, tràn đầy sợ hãi: “Cô ấy không còn thời gian, cô ấy không có cách nào đợi được nữa rồi…”
Nghê Thư vẫn như chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, ngơ ngác nhìn anh, đôi môi mấp máy, nhưng không nói ra được một chữ.
“Mẹ nó!” Đinh Khiên nổi giận, chân mày lá liễu dựng thẳng, trên khuônmặt thanh tú nho nhã tràn đầy tức giận: “Nghê Thư , trái tim cô làm bằng sắt sao? Đường chủ của chúng tôi đã van xin cô như vậy rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”
Lồng ngực của Thạch cũng đang phập phồng kịch liệt, trước giờ anh luôn vô cùng xem trọng danh dự của Hải Thiên Đường và đường chủ, bây giờ đường chủ làm thế này, anh như vừa bị làm nhục vậy!
Thạch nhìn chằm chằm cô ta, nói ra từng câu từng chữ: “Nghê Thư , mọi việc đều có tình một chút, sau này gặp lại còn vui.
Cô thật sự muốn tuyệt tình như vậy hay sao?”
Nghê Thư ngơ ngác ngẩng đầu: “Tôi…”
“Tiêu Chí Khiêm!” Một giọng nói khiển trách vang lên, kinh động đến tất cả mọi người.
Tuyết Chi đứng ở cửa phòng ngủ, mặc dù cả người đều đang đau đớn, nhưng không bằng nỗi đau trong tim cô lúc này! Nhìn Tiêu Chí Khiêm vì cômà quỳ trên mặt đất, cô chỉ hận mình không thể lập tức chết đi, để không trở thành gánh nặng của anh, sẽ không khiến anh phải quỳ gối nam nhi nữa!
Cô hít sâu, giọng nói bình tĩnh, lại run rẩy vì đau lòng: “Em không cần anh quỳ xuống với ai vì em cả!”
Tiêu Chí Khiêm cứng đờ quay đầu lại, nhìn Tuyết Chi đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào mắt cô, dịu dàng, thương tiếc, giống như đang nói với cô sự kiên định của anh vậy.
Anh có thể quỳ, anh có thể vứt bỏ tự ái! Anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì cô!
Chỉ cần cô có thể không sao; chỉ cần cô có thể sống tiếp!
Nhìn ra được sự kiên quyết của anh, cô không thể kiềm được nước mắt nữa, khóc đến đau lòng, khóc đến trái tim cũng như rơi mất, run rẩy đi tới phía người đàn ông đang quỳ gối ở chỗ không xa, từng bước một đến bên cạnh anh, đưa tay ôm anh vào lòng: “Nếu đây là cái giá để sống tiếp,em thà rằng không cần…”
Vẻ mặt Nghê Thư phức tạp, bực bội xoay người sang chỗ khác: “Đưa tôi về.”
Đinh Khiên giận dữ: “Cô vẫn không chịu cứu người ư?”
Nghê Thư tức giận rống lên: “Hai tay không có gì, làm sao mà cứu?”
Đinh Khiên ngẩn ra, sau đó lập tức vui vẻ: “Tôi đi tôi đi, tôi đưa cô về!”
Nghê Thư hơi bực bội, quay đầu đi vào thang máy, khoảnh khắc thang máy đóng lại, mới chăm chú nhìn hai người.
Tiêu Chí Khiêm dịu dàng rũ mắt ôm lấy eo Tuyết Chi, ngửi hương thơm đặc biệt trên người cô, có thể ngửi được hơi thở của cô chính là thứ duynhất có thể làm anh yên lòng.
Tuyết Chi hoàn toàn không quan tâm cô ta có đồng ý cứu mình không, chỉ đau lòng vì người đàn ông này thôi!
Nghê Thư nhỏ giọng rủa một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, vẫn còn khó chịu.
Đinh Khiên ở một bên kích động không thôi: “Nghê Thư , thật sự rất cảm ơn cô! Tôi trở về sẽ lập tức đính chính tin đồn không tốt có liên quan đến cô, tôi muốn nói với bọn họ cô là một thanh thiên đương thời tốt, có tình yêu có chính nghĩa…”
Nghê Thư bực bội liếc anh ta một cái: “Câm miệng!”
Lúc trở lại đây một lần nữa, Nghê Thư xách hộp đồ nghề y dược nặng mấy ký của mình, mặt nhăn nhó đẩy cửa đi vào phòng ngủ.
Tiêu Chí Khiêm đợi ở trước cửa, vẻ mặt còn căng thẳng hơn lúc trước, phủ kín trong đôi mắt là hoảng loạn, bất an.
Nghê Thư đi vào, để đồ xuống một bên, liếc mắt nhìn Tuyết Chi đã đau đến mặt mũi vặn vẹo, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng mở miệng: “Tôi từng bắt mạch cho cô, nói thật với cô là tôi không chắc chắn đâu.”
Tuyết Chi khẽ mở mắt ra, khó nhọc nói: “Không sao.”
Nghê Thư cau mày, dù lạnh lùng nhưng rất thẳng thắn: “Loại thuốc độc này vốn đã kỳ quái, cô đã chậm trễ quá lâu rồi, tôi không phải thần tiên, không cứu được cô.”
Tuyết Chi nhìn cô ta xuyên qua ánh mắt phủ kín sương mù, đột nhiên nói: “Khi nãy cô không đồng ý cứu tôi, là không muốn cho anh ấy hi vọng,sợ anh ấy không thể thừa nhận đả kích tuyệt vọng sau cùng, có phải không?”
Nghê Thư hơi chấn động, sau đó quay mặt đi: “Bớt tự cho là đúng đi!” Cô ta cắn môi, lại chán nản lên tiếng: “Lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ sống đến không giống người của tên kia…Tôi thà rằng anh ấy đổ cái chết của cô lên đầu tôi, cứ tiếp tục hận như thế, cũng không muốn để anh ấy ôm hy vọng không có khả năng, cuối cùng ngay cả mạng sống cũng không cần
nữa.”
Tuyết Chi cười dịu dàng: “Nghê Thư , nếu chúng ta quen nhau sớm một chút, chắc chắn sẽ trở thành bạn bè.”
Nghê Thư giễu cợt: “Đừng tự mình đa tình, tôi sẽ không làm bạn với hồ ly tinh đâu!”
Tuyết Chi muốn cười, nhưng đau đớn trên người đã không cho phép cô thoải mái nữa, mồ hôi lạnh trên người gần như thấm ướt áo ngủ, cơ thể càng co quắp hơn.
Thấy cô như vậy, nét mặt Nghê Thư nghiêm túc, mở hộp y dược mình đem theo ra.
Bên trong chia làm hai tầng trên dưới, tầng một để dụng cụ điều trị hiện đại nhỏ nhắn đơn giản, tầng hai thì là dụng cụ trung y, hình dáng mỗi thứ đều rất kỳ lạ.
Cô ta lấy túi châm cứu ra, vén chăn lên, đâm lên mấy huyệt quan trọngở sau lưng Tuyết Chi, lạnh lùng nói: “Cái này sẽ giảm bớt đau đớn của cô.”
Đâm xuống mấy kim, Tuyết Chi thật sự hết đau đớn, còn có tác dụng hơn cả thuốc giảm đau.
Dần dần, cô thở phào một hơi, cười với Nghê Thư : “Cảm ơn.”
Nghê Thư cất ngân châm vào, lạnh giọng: “Có lời trăng