Vy Hiên ấn thang máy xong mới phát hiện Chu Nại Diên không đi vào cùng, cô ấy quay lại nhìn và đột nhiên kinh ngạc kêu to: “Nại Diên !”
Mặt Chu Nại Diên tái nhợt, lảo đảo.
Lúc Vy Hiên kinh ngạc kêu lên, cô ta đã ngã về phía cô ấy.
Vy Hiên đúng lúc bước tới đỡ lấy cô ta: “Nại Diên?” Thấy người trong lòng mình không có chút phản ứng nào, cô ấy ngẩng đầu nhìn vào trong và gọi: “Thạch! Thạch! Anh mau ra đây, Nại Diên ngất xỉu rồi!”
Cửa lớn nhanh chóng được đẩy ra, Thạch vừa nhìn thấy người trên mặt đất thì sợ hãi, đi qua bế cô ta lên: “Đưa vào phòng trước đã!”
Hai người vội vàng bế Chu Nại Diên vào trong phòng ngủ.
Lúc bọn họ đi qua phòng ngủ, Tiêu Chí Khiêm vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Trong thế giới của anh chỉ có Tuyết Chi, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy.
Bên cạnh có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không liên quan gì đến anh.
Sau khi đặt Chu Nại Diên lên trên giường, Vy Hiên lập tức cởi hai cúc cáo của cô ta ra, cho cô ta dễ thở, căn dặn Thạch: “Anh đi lấy cái khăn ướt tới đây!”
Thạch xoay người lấy khăn mặt đưa tới, Vy Hiên đặt khăn lạnh lên trán của cô ta.
Chân mày Thạch nhíu chặt: “Tôi đi gọi Nghê Thư về!”
Anh ta đang định đi thì Vy Hiên gọi lại: “Nghê Thư vừa mới kiểm tra cho cô ta xong, nếu có vấn đề, cô ấy không thể nào không nhìn ra được.
Xem ra, chắc cô ta quá mệt thôi, cứ quan sát một lát rồi tính sau.”
“Cũng được, cô có thể ở lại đây chăm sóc cho cô ta không?” Ở đây đều là đàn ông, bảo bọn họ chăm sóc một người phụ nữ thì quả thật rất bất tiện.
Vy Hiên hơi khó xử: “Tối nay tôi còn có một buổi phỏng vấn, người này rất khó hẹn được.” Cô ấy suy nghĩ một lát mới nói: “Chờ sau khi phỏng vấn xong, tôi sẽ lại qua.”
Thạch khẽ gật đầu: “Ừ.”
Vy Hiên ngồi trông ở bên giường, tiếp tục quan sát một lúc mới phát hiện hơi thở của Chu Nại Diên dần dần ổn định, sắc mặt cũng đã đỡ hơn trước, hình như ngủ rồi, lúc này cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Thạch thấy Vy Hiên đi ra thì vội hỏi: “Cô ta thế nào rồi?”
“Không sao, bây giờ chắc cô ta đã ngủ rồi.
Nếu cô ta vẫn không tỉnh thì tối nay cũng chỉ có thể tạm thời để cô ta ở lại đây.
Buổi tối, anh chuẩn bị cho cô ta chút đồ ăn nhẹ.”
“Tôi biết rồi.”
Vy Hiên nhìn đồng hồ: “Tôi phải đi đây.”
Nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, người trên giường mới chậm rãi mở mắt ra.
Chu Nại Diên ngồi dậy, mặt quay về phía ngoài cửa sổ.
Ngoài trời đã tối.
Thường ngày vào lúc này, cô ta đáng lẽ đang dạy thêm môn Toán cho thằng nhóc béo nhà thím Vương.
Thằng bé kia vốn ngu dốt, bất kể là đề có dễ thế nào nhưng dạy bốn, năm lần vẫn không hiểu.
Cô ta chẳng qua chỉ nói nó vài câu, nó liền khóc và mách lại với mẹ nó… Kết quả tiền dạy thêm hai giờ chỉ còn lại một nửa.
Có đôi khi, cô ta thậm chí nghi ngờ có phải bà ta đã thông đồng với con trai béo của bà ta hay không.
Nhưng cô ta có cách nào chứ? Cô ta cần tiền.
Giống như hôm nay, không cần lo lắng kiếm tiền, có thể nằm thoải mái trên chiếc giường lớn mềm mại này tuyệt đối là sự xa xỉ đối với cô ta.
Cô ta đột nhiên nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp kia.
Từ khí chất của cô không khó để nhìn ra được gia thế bối cảnh của cô chắc hẳn rất tốt, mới tìm được người đàn ông thích cô giống như Tiêu Chí Khiêm.
Chắc cô hạnh phúc nhỉ?
… Đương nhiên là hạnh phúc rồi.
Cho đến chết, người đàn ông kia vẫn không quên được cô.
Chu Nại Diên cúi đầu, nhìn xuống bụng mình.
Đây là đứa trẻ của bọn họ, là cô ta thay bọn họ sinh ra kết tinh tình yêu, máu chảy trong cơ thể cũng là của bọn họ.
Có một nửa trong đó là của người phụ nữ đã mất kia.
Mắt phượng của cô ta híp lại, không biết vì sao cô ta bắt đầu cảm thấy ghét đứa bé này.
Có lẽ vì ghét sự tầm thường mình nên cô ta mới có thể chán ghét đứa trẻ khiến cô ta cảm thấy mình tầm thường này.
Sau khi nó sinh ra sẽ không còn quan hệ với cô ta nữa.
Sau khi đứa trẻ này lớn lên sẽ được nói cho biết, mẹ của nó là một người phụ nữ xinh đẹp lại có khí chất, sẽ không ai nhắc với nó nửa lời về cô ta.
Mà giá trị vất vả của cô ta cũng chỉ là chút tiền công này mà thôi.
Cô ta giống như một giọt mực rơi trên tờ giấy trắng vậy.
Cho dù cô ta đã sớm hiểu rõ những điều này nhưng cô ta không cam lòng.
Cô ta muốn thay đổi tình trạng hiện nay, không muốn mình chỉ là cỗ máy.
Cô ta muốn có được đứa trẻ này, có được ba của đứa trẻ, có được cuộc sống ở đây, có được… tất cả những gì trước đó của người phụ nữ kia!
Có lẽ người phụ nữ kia lựa chọn cô ta, để cô ta tới sinh ra đứa trẻ của bọn họ cũng là ý trời.
Ý trời bảo cô ta xuất hiện ở đây, ý trời bảo cô ta kế thừa tất cả mọi thứ của người phụ nữ kia…
Nghĩ tới đây, cô ta cười và nằm ở trên giường, kéo chiếc chăn mềm mại qua, chuẩn bị ngủ một giấc ngủ thật ngon.
Bữa tối, Đinh Khiên đẩy cửa bước vào, thấy cô ta vẫn nằm ở trên giường thì không khỏi lo lắng.
Thạch đi vào cùng: “Sao cô ta còn chưa tỉnh thế?”
Lúc này, Chu Nại Diên phát ra âm thanh giống như đang nói mớ, sau đó mơ mơ màng màng mở mắt: “Tôi làm sao vậy? Sao tôi vẫn ở đây?”
Thấy cô ta không có việc gì, hai người mới yên tâm.
Đinh Khiên đáp: “Cô đã ngất xỉu.”
Chu Nại Diên vội vàng ngồi dậy: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi đã thêm rắc rối cho các người rồi.
Tôi đi đây…” Hai chân cô ta vừa chạm đất liền lảo đảo vài cái.
Đinh Khiên thấy thế, vội vàng nói: “Bây giờ muộn thế này, cô cứ tạm thời ở lại đây đã.”
Chu Nại Diên lúng túng: “Làm vậy… làm vậy thì thật sự ngại quá.”
Thạch xoay người: “Đi ra ăn cơm.”
Cô ta đi theo hai người ra ngoài, nhà ăn ngay sát phòng khách.
Sau khi cô ta đi vào mới phát hiện ra, chỉ có ba người bọn họ.
Chu Nại Diên ngồi xuống và khẽ hỏi: “Vậy… chỉ có chúng ta ăn thôi à?”
Thạch lấy thêm cơm, Đinh Khiên ngồi xuống bên cạnh cô ta, thuận miệng đáp: “Bữa tối của cậu Tiêu đều được đưa tới trong phòng của cậu ấy.” Chỉ có điều thông thường lấy ra vẫn nguyên xi như lúc đầu.
“À.” Chu Nại Diên cố giấu chút mất mát, ăn uống rất quy củ.
Bữa tối là do Thạch tự mình xuống bếp, anh ta nấu ăn không tệ, còn đặc biệt nấu vài món ăn thích hợp với người mang thai cho cô ta.
Đinh Khiên đi tới, nói như làm nũng: “Thạch, tới bao giờ anh mới có thể chăm sóc tôi như vậy chứ? Người ta thích ăn cá, anh lại không chịu nướng, không ngờ cố ý nướng cho cô ta ăn!”
Chu Nại Diên chợt ngừng ăn,