Lúc Chu Nại Diên mở mắt, một ánh mắt thì đã nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm đối diện, cô ta sững sờ, nhanh chóng ngồi dậy, vuốt lại tóc, lại chỉnh đốn quần áo trên người.
Từ sau chuyện quần áo ngủ lần đó, cô ta lập tức có mười mấy bộ quần áo mới, bộ nào cũng rất đẹp, đặc biệt là quần áo lông màu vàng trên người này, càng có thể thể hiện ra nét thanh thuần xinh đẹp của cô ta.
Cô ta cố ý mặc nó ngồi trong phòng khách, chính là muốn đợi Tiêu Chí Khiêm ra khỏi phòng, đảm bảo ánh mắt đầu tiên thì có thể nhìn thấy mình, cho anh một ấn tượng mới!
Đối diện cửa sổ, anh vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm tới thủy tinh, giống như chạm tới khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của cô, phản xạ trong vầng sáng màu hồng, mềm mại xinh đẹp làm người ta xao xuyến.
Khóe môi cứng ngắc, ở giây phút này, nhẹ cong lên, sự say mê trong ánh mắt cũng tăng lên.
“Tuyết Chi…” Gọi tên cô, giống như có thể nghe thấy cô trả lời, anh thì thào, không ngừng lặp lại: “Tuyết Chi… Tuyết Chi…”
Tuyết Chi của một mình anh.
Chu Nại Diên ở phía sau nhìn anh, bóng dáng cao lớn của anh, bị che phủ trong ánh mặt trời ấm áp, tựa như dát lên viền vàng xinh đẹp, biến anh trở thành một vị thần hoàn mĩ.
Cô ta sững sờ nhìn, ngực lại không chịu khống chế đập thình thịch, ánh mắt căn bản không có cách nào dời khỏi người anh.
Người đàn ông này thực sự quá chói mắt, bất kẻ là anh im lặng, hay là anh tức giận, giống như một miếng nam châm, thu hút anh mắt của cô ta.
Chỉ cần nghĩ tới, con trai của anh đang trong cơ thể mình, cô ta liền kiêu ngạo, vui vẻ, cảm thấy mình chưa từng hạnh phúc như bây giờ.
Có lẽ, chính là vận mệnh.
Chịu dạy dỗ một lần, cô ta không mạo hiểm đi tới bắt chuyện, mà là yên lặng ở bên cạnh anh, ngồi ở nơi cách anh thật gần, một chốc nhìn anh chăm chú, một chốc lại nhìn nơi xa.
Chiều ta dù đẹp, lại không kịp một phần nghìn của anh.
Mặt Chu Nại Diên đỏ lên, tim như nai con chạy loạn, loại cảm giác vừa căng thẳng lại không đè nén được sự hưng phấn này, hẳn chính là tình yêu đi.
Thiếu nữ thường sẽ ôm vẻ đẹp đẽ của tình yêu đầu, cô ta cũng không ngoại lệ, không nghĩ tới, tình yêu chờ đợi, sẽ lặng lẽ tới thế này, đối tượng còn là người đàn ông hoàn hảo Tiêu Chí Khiêm này, cô ta có thể cho tình yêu đầu của mình điểm tối đa!
Anh đứng đó, hoàn toàn xem mình như không tồn tại, nhưng Chu Nại Diên lại không trách anh, cô ta biết, anh nhất định đang nhớ người phụ nữ đó.
Cô ta thừa nhận, cô ta có chút ghen tỵ, nhưng cô ta lại sẽ không ghen với người chết.
Chính vì anh là người đàn ông tốt chung tình, cho nên mới sẽ luôn nhớ về cô ấy.
Chu Nại Diên tin rằng, chỉ cần mình im lặng ở bên cạnh anh, cùng anh trải qua đau khổ, vui vẻ, anh sớm muộn cũng sẽ phát hiện điểm tốt của mình.
Không giây phút nào không quan tâm đến sự vui vẻ và bi thương của anh, dùng toàn bộ sự nhiệt tình của mình để hòa tan anh, đây chính là tình yêu, không phải sao?
Cho dù tạm thời chỉ là tình yêu đơn phương, cô ta cũng bằng lòng.
Nghĩ vậy, cô ta liền cười, đầu dựa lên ghế, cùng anh nhìn nơi xa.
Anh đang nhớ cô ấy, mà cô ta lại nhớ anh…
Ngọc Diệp ra khỏi phòng, thì nhìn thấy một màn này, cô đứng ở cửa, nhìn Chu Nại Diên một lúc, đem nụ cười hạnh phúc giả tạo của Chu Nại Diên thu hết vào đáy mắt.
Chính vào lúc này, cửa lớn bị người ta gõ vang.
Cô nghiêng đầu, nhìn camera bên cạnh, tiện tay mở cửa.
Nghê Thứ áo khoác tay trang trên vai, hai tay đút vào túi quần tây, có chút phiền não đi vào: “Tiêu Chí Khiêm đâu?”
Ngọc Diệp liếc nhìn phía trước, Nghê Thư vừa ngẩng đầu thì thấy người đàn ông đứng trước cửa sổ, đương nhiên, cũng nhìn thấy Chu Nại Diên bên cạnh đang nhìn anh thâm tình.
Nghê Thư nhíu mày, cởi áo khoác xuống, ném lên sofa, đứng ở giữa, lạnh mắt nhìn cô ta.
Thật sự là mèo không ở nhà, chuột lại thành tinh, thế nào, không kịp đợi trời sáng đã muốn chết?
Cho dù Trương Tuyết Chi không ở đây, cũng không tới lượt người phụ nữ này!
Nghê Thư lúc này trong ngực bùng lên ngọn lửa, không thể cứu sống Trương Tuyết Chi là lần thất bại nhất từ khi làm y của cô! Cô không muốn có bất kỳ hổ thẹn nào với người phụ nữ đó, rõ ràng cũng không nên có, nhưng mà… nhưng mà, cô lại đáng chết cảm thấy thiếu cô ấy!
Bây giờ, nhìn thấy người phụ nữ khác phóng điện với Tiêu Chí Khiêm, cô không vui, muốn động dao phẫu thuật đâm người.
Nhưng, chỉ là lúc này, cô sẽ không quên ý nghĩa của người phụ nữ này với Tiêu Chí Khiêm, cô ta đại diện cho lời hứa của Tiêu Chí Khiêm với Tuyết Chi, cho nên, Nghê Thư không thể thật sự động dao.
Toàn bộ lực chú ý của Chu Nại Diên đều tập trung trên người Tiêu Chí Khiêm, không chú ý đến sự xuất hiện của Nghê Thư.
Nghê Thư cười lạnh, đi tới dùng chân đá chân ghế Chu Nại Diên đang ngồi: “Cô qua đây.”
Chu Nại Diên hồi thần, thấy là cô, dọa nhảy dựng, bản năng lùi về phía sau vài bước, nhưng rất nhanh lại ép mình trấn định lại, cười cứng ngắc với Nghê Thư: “Chị Nghê…”
“Chị gì mà chị, tôi thân với cô lắm sao?” Nghê Thư phun cô ta một câu, làm cô ta đỏ mặt.
Chu Nại Diên tủi thân cắn môi, rũ mắt không dám lại nhìn cô.
Cô ta biết Nghê Thư không thích mình, mặc dù cô ta cũng không thích Nghê Thư, nhưng không thể đắc tội cô.
Không chỉ là cô, tất cả mọi người ở đây, cô ta đều không thể làm họ không vui.
Nếu như cô ta muốn ở bên cạnh Tiêu Chí Khiêm, vậy thì lấy lòng những người này là bước đầu tiên.
Không nhìn nổi bộ dạng như bị ngược đãi của cô ta, Nghê Thư không có kiên nhẫn: “Qua đây!” Cô nghiên đầu đi về phía sofa, Chu Nại Diên giãy giụa vài giây, nhìn Tiêu Chí Khiêm bên cạnh một cái, anh không động, căn bản giống như không nhìn thấy cô ta bị cấp dưới bắt nạt.
Thu lại ánh mắt, Chu Nại Diên