Thấy Mộc Như Ý rời đi, Hạ Tiểu Yên chạy ra chốt cửa gương mặt vô cùng ngạc nhiên quay lại hỏi cô.
-“ Này! này! cậu có vấn đề thật sao? có phải ốm dậy là có giác quan thứ sáu luôn không? mình đã nói từ trước rồi mà, bây giờ cậu mới nghi ngờ sao?”
-“ Hạ Tiểu Yên- cậu hỏi từ từ được không? mình vừa từ cõi chết trở về đó!”
-“ Cái gì mà cõi chết? mình nghe mẹ cậu và Vú Trần nói rồi, cậu chỉ bị sốt cao thôi làm gì đến mức ấy.”
-“ Nếu như mình nói mình trọng sinh thì cậu có tin không?”
-“ Khoan… chờ mình chút!”
nói xong Hạ Tiểu Yên ra cửa phòng kiểm tra lại chốt cửa, sau khi cửa được khoá chắc chắn cô ấy mới yên tâm kéo cô ngồi xuống giường.
-“ Cậu nói tiếp đi, mình khoá cửa kĩ rồi.”
-“ Vậy là cậu tin mình ư?”
-“ Không hẳn! nhưng thấy thái độ của cậu hôm nay rất lạ.”
-“ Có thể đây là bí mật giữa chúng ta.”
-“ Cậu yên tâm bí mật này mình sẽ giấu kĩ sống để bụng chết mang theo.”
-“ Hahaha không cần như thế đâu.”
-“ Cậu dài dòng quá đấy, mình đang vô cùng tò mò đây.”
-“ Trước khi kể thì mình phải xin lỗi cậu trước.”
-“ Sao lại xin lỗi mình?”
-“ Tại vì mình mà cậu bị hãm hại.Mình không bảo vệ được cậu”
-“ Ai dám hãm hại mình kia chứ? mình đường đường là tiểu thư của Hạ gia kia mà.”
-“ Mình đang nói đến câu chuyện 5 năm sau kìa…”
-“ 5 năm sau???”
-“ Khó tin lắm đúng không? nhưng thật sự mình đã trọng sinh thật đó.”
-“ Cậu…cậu nói thật hả? nhưng… nhưng tại sao lại trọng sinh?”
-“ Câu chuyện cũng dài dòng lắm, nhưng mình sẽ kể ngắn gọn để cậu hiểu.
Mộc Như Ý và Chu Hạo Hiên cấu kết với nhau để cướp Mộc gia, hai kẻ đó hại chết cha mẹ mình và cả mình cũng không thoát được cái chết, lúc đó cậu đã biết được thủ đoạn tàn độc của cô ta nên Mộc Như Ý tìm cách hãm hại cậu.
Cũng may ông trời cho mình sống lại thêm một lần nữa.”
-“ Nếu đây là sự thật thì hai người đó quả thật quá ác độc, Mộc gia nuôi ong tay áo rồi, có khi nào mình sống tốt nên ông trời thương không?”
-“ Cậu rất tốt, vô cùng tốt, mình luôn biết ơn cậu.”
-“ Nói những lời khách sáo làm gì? chúng ta là bạn thân từ nhỏ đến giờ rồi kia mà! nhưng cậu nói là 5 năm sau vậy cậu có thể biết trước tương lai đúng không?”
-“ Cũng có thể nhưng chúng ta phải thay đổi nó chứ, vả lại mình chỉ biết tương lai 5 năm tới thôi.”
-“ Thế lúc đó mình có ra trường đúng hạn không? có anh người yêu đẹp trai không?”
-“ Hưmmmm Hạ Tiểu Yên ơi Hạ Tiểu Yên cậu chỉ nghĩ được thế thôi hả? dĩ nhiên hai chúng ta đều ra trường đúng hạn rồi.”
-“