Đợi lâu không thấy cô vào nhà Hạ Tiểu Yên lo lắng đi ra, chỉ thấy cổng mở mà chẳng có ai ở đó cả, lòng Hạ Tiểu Yên như lửa đốt, cứ đi ra rồi đi vào,hết đứng lên rồi lại ngồi xuống mệt quá mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay….
Tại một căn biệt thự xa hoa, Mạc Phong Thần bế cô lên phòng ngủ, có lẽ lượng thuốc mê quá lớn khiến cô mê man nhưng trong vô thức cô thấy một chàng trai tiến về phía cô.
Sau khi đặt cô xuống giường anh lặng lẽ quan sát cô gái nhỏ.
-“ Không ngờ Mộc Gia lại nuôi ong tay áo rồi!”
Cô ngủ li bì đến tận sáng, mở mắt nhìn quanh cô cảm nhận sự xa lạ, căn phòng rộng lớn nhưng không phải phòng của cô, nhớ lại tối qua cô bị mấy tên bắt rồi lôi lên xe kia mà, chẳng lẽ chúng lại bắt cô đến một nơi xa hoa như này sao, nhìn xung quanh đâu đâu cũng là những món đồ đắt tiền mà.
Cô bước xuống giường, đột nhiên cánh cửa mở ra cô sợ đến rúm người.
Nhưng bóng dáng quen thuộc khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
-“ Tỉnh rồi sao?”
-“ Mạc Tổng??? sao lại là anh?” Chả lẽ anh sai người bắt tôi sao?”
-“ Không cảm ơn còn ở đó nói sằng bậy!”
-“ Nói vậy là anh cứu tôi???”
-“ Phải!”
-“ Vậy đây là đâu, hình như không phải Mạc Gia.”
-“ Yên tâm đây là nhà riêng của tôi.”
-“Vậy anh có biết tại sao đám người đó lại muốn bắt tôi hay không?”
Anh không nói thêm lời nào mà trực tiếp mở đoạn ghi âm tối qua lên cho cô nghe, nghe xong mà cô hoàn toàn sốc, không ngờ Mộc Như Ý lại làm đến mức này.
-“ Chắc Chắn Ba mẹ cũng bị cô ta hại.
Tôi phải báo thù cho họ.”
cô định đi đến tìm Mộc Như Ý để tính sổ nhưng bị anh cản lại.
-“ Muốn báo thù thì cứ để đối thủ đắc ý một chút đến khi ngã thì chúng mới thấu được nỗi đau.”
-“ Tôi muốn cô ta phải trả giá cho tội ác của cô ta.”
-“ Nhưng với chút bằng chứng này sao? hơn nữa Mộc Như Ý nghĩ cô đã chết rồi, thời gian này là cơ hội tốt để thu thập bằng chứng, bọn chúng nghĩ cô chết rồi thì sẽ lới lỏng cảnh giác hơn.”
-“ Anh nói cũng phải! nhưng chắc hẳn Hạ Tiểu Yên đang rất lo lắng cho tôi.”
-“ Tôi nói Trợ lí Giang đến đón bạn cô rồi chắc lát nữa cô ta sẽ đến đây thôi.”
-“ Sao anh lại giúp tôi chứ?”
-“ Tôi chưa hề nói sẽ giúp cô.”
-“ Ừm! đáng lẽ anh không nên giúp tôi, tôi là kẻ thất bại, cả đời trước lẫn đời này tôi đều không thể bảo vệ được cha mẹ của mình đã thế Vú Trần cũng chịu chung số phận nữa.”
-“ Có phải cô có vấn đề về đầu óc không?”
-“ Nếu tôi nói là tôi được trọng sinh thì anh có tin không? À nói đúng hơn là tôi được sống lại một lần nữa.”
thấy anh im lặng cô hiểu ý liền nói.
-“ Tôi biết là khó tin nhưng thực sự tôi đã được sống lại nhưng tôi vẫn không thay đổi được số phận nếu hôm qua anh không cứu tôi chắc tôi cũng chết thảm rồi.”
thấy những giọt nước mắt của cô lăn dài, tâm trạng anh lại xao động, vô thức cánh tay anh không làm chủ mà xoa đầu cô như an ủi.
-“ Tôi sẽ giúp cô trả thù!”
-“ Anh nói thật chứ?”
-“ Thật! nhưng tôi có lợi gì không?”
-“ Trong khả năng của tôi nếu đáp ứng được điều gì thì tôi sẽ làm, dù sao anh cũng là ân nhân của Mộc Gia mà.”
nghe cô nói vậy anh cười tà mị đáp.
-“ Phục vụ tôi thật tốt tôi sẽ giúp cô trả thù.
Thế nào?”
-“ Thế…thế anh có thuốc kích d*c không?”
-“ Để làm gì?”
-“ Tôi không đủ can đảm.”
-“ Hahaha Cô nghĩ tôi có hứng với cô sao? trèo lên giường của tôi không dễ