Giải quyết xong việc, Mạc Phong Thần về nhà.
Vừa vào đến nhà anh đã thấy cô loay hoay trong bếp, sau đó cô bê một tô mì to bự ra bàn, đang định ăn thì Mạc Phong Thần bước nhanh đến vén tóc cô lên khiến cô vừa giật mình vừa ngại ngùng đến đỏ mặt, sau hành động đó Mạc Phong Thần cũng bất giác thu tay lại.
-“ Ăn như heo vậy!”
-“ Liên…liên quan gì đến anh?”
-“ Ăn xong thì ra phòng khách gặp tôi.”
-“ Có chuyện gì thì anh nói luôn đi.”
-“ Tôi bảo cô ăn thì cứ ăn.
Không vội…”
-“ Xuỳyyy…”
Đang ăn ngon tự nhiên anh xuất hiện khiến cô mất cả hứng.
-“ Mạc Tổng đã ăn tối chưa?”
-“ Chưa.”
-“ Thế ăn chung không? đằng nào tôi cũng nấu rất nhiều.”
-“ Mì sao? cô bảo tôi ăn mì?”
chẳng biết anh có muốn ăn hay không cô cứ thế kéo anh ngồi xuống, cô vào bếp múc thêm một tô mì lớn bưng ra cho anh.
Ban đầu anh làm cao tỏ ý không ăn nhưng chiếc bụng trống rỗng đang biểu tình kia lại phản bội anh, thấy cô ăn ngon lành như vậy anh cũng gắp một miếng lên ăn thử, quả là mùi vị không tệ, ban đầu thì chê ỏng chê eo nhưng chỉ một lát là nồi mì đã trắng trơn rồi, anh còn ăn tranh phần của cô nữa.
-“ Còn dám nói mình là heo? đáng ghét.” Cô chửi thầm.
Ăn xong anh cứ thế ngang nhiên đi ra phòng khách, để mặc cô trong bếp lau rửa dọn dẹp.
-“ Phải kiềm chế, kiềm chế, anh ta có ơn với gia đình mình, nhất định không gây chuyện với anh ta, không được mắng chửi anh ta… Mình làm được…oke mình nhất định làm được.”
Dù đầu cô tức đến nỗi phát điên rồi nhưng khi Mạc Phong Thần quay lại nhìn cô vẫn phải nở một nụ cười “đôn hậu”.
Cái nồi lúc này là vật để cô trút giận, cô cứ thế chà đi chà lại đến nỗi nồi niêu bát đũa cứ phải gọi là sạch bóng, một chút cặn gỉ cũng không tìm thấy được.
Xong xuôi đâu đấy cô đi ra phòng khách, thấy anh ung dung ngồi tưởng trà cô lại càng khó chịu, trong khi cô vừa nấu nướng vất vả vừa phải dọn dẹp mọi thứ.
Anh đã không làm gì thì thôi lại còn tranh phần ăn của cô nữa, dạo gần đây hình tượng một vị tổng tài lạnh lùng gần như biến mất, anh bắt đầu thích kiếm chuyện với cô hơn rồi.
-“ Mạc Tổng ung dung thật đó…..???”
-“ Làm xong rồi thì ra đây ngồi đi, tôi có chuyện muốn nói.”
-“ Ủa, sao giờ Mạc Tổng có vể nghiêm nghị vậy? lúc giành ăn với tôi anh đâu có bộ mặt này đâu….”
-“ Nếu còn ở đó trả treo thì tôi sẽ không nói cho cô biết nữa.”
-“ Được rồi, anh nói đi, tôi nghe là được chứ gì.”
-“ Chuyện nhà cô mà cô làm như tôi bắt cô nghe không bằng.”
-“ Chuyện nhà tôi?”
-“ Phải! tôi định tự mình giải quyết nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cần phải nói cho cô biết.”
-“ Chuyện gì?”
-“ Vú Trần cũng là do Mộc Như Ý hại.”
nghe đến đây cô bất giác im lặng, giường như cô rơi vào trạng thái đơ thì phải,
-“ Muốn khóc thì khóc đi, khăn giấy đây.”
-“ Tôi không dễ rơi nước mắt nữa đâu….”
-“ Mạnh