Sau khi ăn thịt xiên no nê, Hạ Tiểu Yên đưa cô về nhà, bên ngoài trời những đám mây đen khổng lồ kéo đến, giông gió dần dần nổi lên, cô sợ trời mưa to dễ gây nguy hiểm khi lái xe nên nói Hạ Tiểu Yên về trước.
- “ Cậu về nhanh đi kẻo trời mưa.”
- “ Ừm được rồi, có gì gọi cho mình nhé! cậu vào nhà trước đi…Lần sau có đi ngắm sao thì nhớ gọi mình theo đó!”
- “ Ây da! cậu thích ngắm sao từ khi nào vậy?”
- “ Không biết! nói chung là có chuyện gì thì phải gọi ngay cho mình.”
- “ Được rồi cô nương! mau mau về đi Lưu Tổng gọi đến rồi kìa!”
- “ Thế mình về nha! bye bye bạn yêu.”
Sau khi tạm biệt cô bạn thân, Tuệ San thở dài bước vào nhà, chẳng hiểu sao chân cô như sững lại, cô ngắm nhìn thật kĩ mọi thứ, kể từ lúc cô sống ở đây, biệt thự riêng của Mạc Phong Thần ngập tràn hương sắc, cô cố ghi nhớ tất cả mọi thứ, nơi đây chất chứa những kỉ niệm khó quên.
- “ Haizzzz…… sắp phải tạm biệt nơi đây rồi! chắc là sẽ nhớ lắm!”
Tuệ San tiến vào phòng bếp, cô đang định rót nước uống thì một tia chớp nhẹ loé lên, vì bản tính sợ sấm sét và trời mưa nên cô ngồi co ro một góc.
Tại một nhà hàng khá sang trọng, Mạc Phong Thần nhìn bầu trời bên ngoài đang nổi giông gió, anh chợt lo lắng cho Tuệ San nên quay sang nói với Tô Lạc lạc.
- “ Chắc bây giờ anh phải về rồi!”
- “ Anh bận sao? thế để em thanh toán rồi mình cùng về nhé!”
- “ Không cần đâu! anh đã thanh toán rồi.”
- “ Vậy anh về trước đi! em đi taxi cũng được.” - Tô Lạc lạc ra vẻ hiểu chuyện nhưng cô ta biết chắc nói như vậy Mạc Phong Thần sẽ đưa cô ta về nhà.
- “ Anh đưa em về!”
- “ Dạ!”
Đúng như dự đoán, Mạc Phong Thần không ngần ngại đưa cô ta về, trong thâm tâm Tô Lạc Lạc càng chắn chắn rằng Mạc Phong Thần còm tình cảm với mình và Mạc Phong Thần đang giận dỗi vì cô ta bỏ đi biệt tăm 8 năm thôi.
- “ Nhà em thuê cũng ở gần đây! vì mới về nước nên chưa tìm được căn nào thích hợp cả.
Em thuê để ở tạm thôi.”
- “ Ừm! nếu cần thì em cứ nói với anh, anh sẽ kêu trợ lí tìm căn thích hợp cho em.”
- “ Cảm ơn Phong Thần, anh thật tốt.”
- “ Chuyện nhỏ thôi mà!”
- “ Phong Thần…….
anh … anh có còn tình cảm với em không?”
- “ Anh có vợ rồi!”
Tô Lạc lạc tai như ù đi khi nghe thấy câu đó, cô ta không dám tin chuyện đó là thật.
- “ Vợ?? anh đã lấy vợ sao? nhưng….nhưng em không thấy tin tức gì về việc kết hôn của anh.”
- “ Chưa chính thức công bố!”
Tô Lạc lạc nghĩ thầm “ Nếu như chưa công bố thì mình vẫn còn cơ hội, có vợ thì sao chứ? nhất định Mạc Phong Thần phải là của mình, mình mới xứng đáng làm Mạc thiếu phu nhân…”
- “ Đến nhà em rồi!”
Mạc Phong Thần dừng xe trước một toà chung cư, Tô Lạc lạc bước xuống, vẻ mặt có chút uỷ khuất.
- “ Anh có lên nhà một chút không?”
- “ Anh phải đi luôn rồi!”
- “ Vậy anh về cẩn thận!”
- “ Ừm!”
Sau khi chiếc xe Rolls Royce Boat Tail đi khỏi Tô Lạc lạc mới lộ ra vẻ mặt nguy hiểm, ánh mắt cô ta hiện nên vẻ tàn độc,
- “ Chắc chắn người vợ đó là do bà và mẹ Mạc Phong Thần ép lấy thôi! Mạc Phong Thần chỉ có thể là của mình, anh ấy sẽ lại yêu mình, cứ chờ mà xem….”
…----------------…
Trời bắt đầu mưa lớn kèm theo nhưng tia chớp sáng rực, cả những tiếng sấm sét vang trời, Tuệ San cứ thế ngồi vào một góc, cô dùng tay bịt chặt tai lại,