Mạc Phong Thần kéo tay cô ra về.
- “ Nhưng … còn buổi tiệc?”
- “ Có mặt như vậy là đủ rồi!”
- “ Nhưng mà tôi ……… tôi đói.”
- “ Có muốn thử đồ ăn tôi nấu không?”
- “ Liệu ăn được không đó?”
- “ Thử là biết!”
- “ Được! chúng ta về thôi.”
nghe Mạc Phong Thần nói tự tay anh sẽ làm đồ ăn cho cô nên Tuệ San vô cùng thích thú.
Cô chủ động khoác tay anh kéo Mạc Phong Thần ra xe.
Chiếc Rolls Royce Boat Tail nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc sầm uất này và dừng lại ở một siêu thị nhỏ ven đường.
- “ Anh cần mua gì hả?”
- “ Chẳng lẽ nấu ăn mà không cần nguyên liệu được sao?”
- “ Tôi nghĩ ở nhà cũng rất nhiều đồ mà!”
- “ Hôm nay chúng ta không về nhà cũng không về Mạc Gia!”
- “ Hứm??? thế đi đâu?”
- “ Đến rồi em sẽ biết!”
Tuệ San có hơi tò mò nhưng cô lại vô cùng yên tâm vì ở bên cạnh Mạc Phong Thần - anh luôn mang lại cho cô một cảm giác an toàn.
Mạc Phong Thần đẩy chiếc xe đựng rất nhiều đồ, anh như muốn đem cả siêu thị về nhà luôn vậy, đi đến đâu cũng có một vài ánh mắt hướng về họ đặc biệt là các cô gái trẻ luôn nhìn Mạc Phong Thần với ánh mắt thèm thuồng, thi thoảng Tuệ San lại lén nhìn anh, cảm giác của cô lúc này thật tuyệt, cùng nhau mua đồ rồi cùng nhau nấu ăn, nghĩ thôi mà Tuệ San chợt cười thầm.
- “ Mặt tôi có gì sao?”
- “ Gì cơ?”
- “ Thế sao em nhìn tôi rồi tự cười thầm?”
- “ Đâu có! tôi có cười gì đâu?”
- “ Không có gì qua nổi mắt tôi đâu!”
- “ Hừm!!! đúng là không qua nổi mắt anh.”
- “ Được rồi! thanh toán trước đã.”
Sau khi thanh toán cả đống đồ, Mạc Phong Thần tự mình xách ra xe, sau đó anh còn nhanh chóng đi đến gần Tuệ San mở cửa xe giúp cô, tay anh vô thức che đầu cho cô để tránh cô va vào thành xe.
Những hành động đó càng khiến Tuệ San rung động, thực sự cô đã yêu người đàn ông này mất rồi.
Mạc Phong Thần bước vào xe, anh đưa cho cô hộp bánh táo.
- “ Đói quá thì ăn tạm đi!”
- “ Sao anh biết tôi thích loại bánh này?”
- “ Lần nào về Mạc Gia tôi cũng đều thấy em và bà Nội ăn nó.”
- “ Đúng! bà nội cũng rất thích bánh táo!”
- “ Thích thì ăn đi! tôi cũng mua rất nhiều cho bà rồi!”
- “ Đúng là cháu trai hoàn hảo ha! ….
có phải đây là lần đầu anh đi siêu thị mua đồ không?”
- “ Không hẳn! nhưng chắc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
- “ Biết ngay mà! thảo nào anh mua nhiều đồ như vậy, cả những thứ không cần thiết anh cũng mua mà chẳng thèm xem nó là gì.”
Mạc Phong Thần chỉ cười mà không nói thêm gì thêm, nụ cười càng khiến tim Tuệ San thổn thức mà, Tuệ San vui vẻ ăn hết hộp bánh Táo.
Chiếc xe dừng lại ở một khu chung cư hạng sang, Mạc Phong Thần lái xe xuống hầm để đậu xe nhưng nhân viên bảo vệ không hề kiểm tra thẻ của xe anh như những xe khác nên Tuệ San có chút ngạc nhiên.
- “ Biết là anh giàu mua bao nhiêu nhà cũng được nhưng sao ở đây nhân viên bảo vệ lại không kiểm tra thẻ xe hay đại loại là thẻ cư dân với anh nhỉ? tôi nghe nói an ninh ở khu chung cư này rất nghiêm ngặt, toàn người giàu có sống ở đây thôi đó.”
- “ Vậy có lẽ em biết hơi ít rồi!”
- “ Hay anh được ưu tiên hả?”
- “ Không!”
- “ Thế sao họ không kiểm trả thẻ của anh như những người khác.”
- “ Tôi có một tấm thẻ đỏ mà không ai có được!”
- “ Thẻ đỏ? là thẻ gì?”
- “ Là sổ đỏ đó!”
- “ Ha… hả???”
- “ Sao phải ngạc nhiên?”
- “ Ừ ha! sao phải ngạc nhiên nhỉ? Mạc Thị làm chủ rất nhiều trung tâm thương mại lớn nhỏ kia mà, khu chung cư này thì có là gì chứ?”
- “ Ở đây là tài sản mà ông bà