Ở một nơi khác tại Lưu Gia, Lưu Hàn Thiên và Hạ Tiểu Yên cũng đang triền miên cuốn lấy nhau, có thể nói đêm nay là một đêm song hỷ rồi.
Nhưng Mạc Phong Thần và Tuệ San sẽ không ngờ được rằng Tô Lạc Lạc đang lên một kế hoạch nhằm chia rẽ hai người họ.
Sáng hôm sau, Tuệ San uể oải khua tay tìm điện thoại như thói quen,chợt cô thấy toàn thân đau nhức như mất hết sức lực vậy, hơi thở ấm nóng phả vào bờ vai của Tuệ San
- “ Dậy rồi sao mèo con?”
Tuệ San nghe xong liền mở to mắt, cô quay đầu sang liền nhìn thấy Mạc Phong Thần đang nằm cạnh mình, anh còn nở một nụ cười tà mị.
Đầu Tuệ San bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua, mặt cô đỏ ửng vì quá ngại ngùng nên cô vội lấy chăn chùm kín mặt.
Mạc Phong Thần mỉm cười, anh chui một mạch vào trong chăn cùng cô.
- “ Anh…anh làm gì thế???”
- “ Định trốn hả?”
Thấy cô ngại ngùng không nói Mạc Phong Thần liền hôn vào bờ môi vẫn hơi sưng mọng kia.
- “ Chào buổi sáng mèo con!”
- “ Anh thích hôn lắm hả? không để người ta kịp phản ứng gì hết!”
- “ Anh chỉ thích hôn em!”
- “ Không ngờ Mạc Tổng của chúng ta lại sến sẩm như vậy đó! Thật sự em có chút không quen.”
- “ Thế em phải tập quen dần đi thôi! Mà Em đói chưa? có muốn ăn gì không?”
- “ Thật đáng ghét! rõ ràng anh nói sẽ nấu ăn để em ăn thử, vậy mà…..”
- “ Thôi được rồi! là tại anh, anh không kiềm chế nổi… Mèo con không trách anh đó chứ?”
- “ Dù gì thì cũng bị anh làm cho đau nhức toàn thân rồi!”
- “ Vậy em nằm nghỉ ngơi chút đi! anh xuống làm đồ ăn sáng.”
- “ Không cần em giúp sao?”
- “ Không cần! đợi 30 phút nhé mèo con!”
nói xong Mạc Phong Thần hôn nhẹ lên trán cô rồi rời khỏi giường, thì ra Mạc Phong Thần đã dậy từ lâu nhưng anh cứ nằm đó để ngắm nhìn cô ngủ.
Bữa sáng đầu đầu tiên kể từ lúc cả hai thổ lộ tình cảm với nhau,