Sau khi ly táo ép được bưng ra, Tô Lạc Lạc uống xong một ngụm liền nhăn mặt.
-“ Này! táo gì mà chua vậy hả?”
-“ Sao lại chua được? đây là loại táo ngọt mà.”
-“ Tao nói chua là chua, đi làm lại ly khác đi.
Có mỗi việc nhỏ nhặt như vậy mà làm cũng không xong…”
-“ Vậy khẩu vị của cô là ngọt đúng không?”
-“ Mày hỏi vậy là có ý gì?”
-“ Tôi chỉ muốn biết khẩu vị của cô như thế nào thôi tại tôi hay thấy phụ nữ có thai thường thích ăn chua.”
-“ Nhưng con tao thích ngọt đó!”
-“ Được rồi! tôi sẽ làm ly khác.”
-“ Khoan! tao muốn uống nước dưa lưới.”
-“ Nhưng ở nhà không có dưa lưới.”
-“ Mày không biết đường đi mua hả?”
-“ Thế cô có đợi được không? với lại cô muốn ăn gì thì nói luôn để tôi đi mua một thể.”
Tô Lạc Lạc đang định nói gì đó thì Mạc phu nhân từ trên lầu bước xuống, cô ta nhân thời cơ ném cốc nước táo ép xuống sàn nhà kêu “ choang” một tiếng.
Sau khi thu hút sự chú ý của mọi người Tô Lạc Lạc bắt đầu nhập vai diễn.
-“ Dù cô có ghét tôi thì xin cô thương lấy đứa bé trong bụng tôi.
Cô đừng bắt tôi uống loại nước này được không?”
Tuệ San chỉ biết ngơ ngác và ngạc nhiên, cô cũng không thể hiểu nổi Tô Lạc Lạc đang bày trò gì nữa.
Mạc phu nhân thấy Tô Lạc Lạc khóc lóc um xùm liền đi đến
-“ Xảy ra chuyện gì thế ?”
Bà nội Mạc từ trong phòng bước ra.
-“ Có chuyện gì mà um sùm lên vậy.”
-“ Là Tuệ San, cô ấy ép con uống nước táo cho dù con nói là con bị dị ứng, có phải cô ghen tỵ khi thấy tôi có thai không? cố định hại hai mẹ con tôi đúng không?”
-“ Tôi không có! …..”
-“ Thôi được rồi! chuyện bé đừng xé ra to nữa.
Nếu như cô cần gì thì cứ nói với người làm được rồi, nhiệm vụ của cô bây giờ là chú ý giữ gìn sức khỏe và dưỡng thai cho tốt.
Tuệ San, bà mong con đừng kiếm chuyện gây sự với Tô Lạc Lạc.”
-“ Dạ! con…”
-“ Người đâu, mau lau dọn chỗ này đi.”
Tuệ San hoàn toàn thất vọng trước thái độ của bà nội, chỉ một câu nói mà bà hoàn toàn không tin tưởng cô nữa rồi.
Cũng đúng thôi Tô Lạc Lạc đang có thai chắt của bà mà nhưng cô chỉ không ngờ Tô Lạc Lạc lại quá đáng như vậy, mới ngày đầu mà đã bị cô ta hành như thế này rồi, những ngày tiếp theo cô phải sống thế nào đây?
Thấy bác giúp việc cúi xuống nhặt mảnh vỡ của chiếc cốc, cô liền nhặt giúp bác nhưng lại bị mảnh sành cứa nhẹ vào ngón tay, vết thương bắt đầu rỉ máu.
Mạc phu nhân thấy thế liền đỡ Tuệ San đứng dậy.
-“ Con bị thương rồi! để mẹ giúp con băng lại.”
Thấy Mạc phu nhân quan tâm mình như vậy Tuệ San như được an ủi phần nào, Tô Lạc Lạc dù được bà nội Mạc bênh vực nhưng cô ta vẫn không cam lòng.
-“ Đây chỉ là bước đầu thôi, sau này tất cả mọi người sẽ ghét mày….
Tuệ San à! mày đợi đi…”
Mạc phu nhân dẫn Tuệ San vào phòng, bà ân cần băng vết thương lại giúp cô, Tuệ San chợt xúc động.
-“ Con cảm ơn mẹ!”
-“ Tuệ San, vất vả cho con rồi!”
-“ Không đâu mẹ, là lỗi của con.”
-“ Mẹ biết là sống chung với nhân tình của chồng mình chẳng dễ dàng gì nhưng thực sự mẹ không muốn con rời khỏi đây.”
-“ Mẹ! thời gian qua con thật sự rất vui, rất hạnh phúc, nhưng đứa bé cần một gia đình đủ ba và mẹ.
Nếu như Mạc Phong Thần đã lựa chọn Tô Lạc Lạc thì mẹ nên tác thành cho hai người họ, cho dù con có rời đi hay không thì con vẫn sẽ xem mẹ như mẹ ruột của con.”
-“ Chúng ta nên đợi Phong Thần quay về con à! mẹ tin là thằng bé sẽ có quyết định sáng suốt.”
-“ Nhưng con không muốn phá vỡ hạnh phúc của người khác.”
-“ Vậy con định rời đi luôn sao?”
-“ Chuyện rời đi là sớm muộn chỉ là con muốn tiệc đại thọ 80 của bà nội được trọn vẹn.”
-“