Chân mày Triệu Hữu Đường nhíu chặt hơn, một tết Đoan ngọ vui vẻ, đột nhiên làm ra người chết, vào ai tâm tình cũng sẽ không tốt, nhưng chết một hoàng môn quả thật không phải việc lớn, không có khả năng làm phiền hắn đến xử lý.
Hắn nằm lại, nhất thời cũng không nói chuyện.
Phùng Liên Dung cũng không biết nên nói gì.
Trường An cung chính là nơi ở của Phương Yên, nếu đã là có liên quan đến Triệu Thừa Dục, vậy hắn đêm nay nhất định là đi thăm Phương Yên, nhưng làm sao có thể xảy ra án mạng đây?
Triệu Thừa Dục theo ý nàng, tính tình vẫn đủ tốt, tuy rằng không thân với nàng, nhưng bình thường rất nghe lời, chỉ là nhìn qua có vẻ hơi trầm tĩnh.
Theo lý thuyết hắn sẽ không sai người đánh chết hoàng môn mới phải, chẳng lẽ là xảy ra chuyện lớn gì?
Hai người bên này mỗi người có suy nghĩ riêng.
Bên kia trong cung Trường An, Triệu Thừa Dục sắc mặt trắng bệch hỏi Hoa Khi: “Sao có thể chết, rõ ràng chỉ bảo bọn hắn đánh hai bản.”
Hoa Khi an ủi: “Có lẽ là thân thể quá yếu, có điều bây giờ chết cũng đã chết, dù sao không trách được Điện hạ, cũng chính là bản thân hắn không tốt, làm hại Phương tiên cô uống nhầm thuốc bệnh nặng thêm.”
Triệu Thừa Dục cắn môi một cái: “Cũng phải, Tiên cô tình cảnh vốn đã vô cùng...”
Hắn thở dài.
Mấy năm gần đây thân thể Phương Yên giống như vẫn luôn không tốt lắm, mỗi lần hắn đến đều thấy Phương Yên nhìn như gầy hơn, thường miễn cưỡng lên tinh thần nói chuyện với hắn. Bởi vì tết Đoan ngọ, hắn tới xem một chút, ai ngờ lần này đến nàng bệnh dậy không nổi, hỏi mới biết do là có tên hoàng môn đi ngự dược phòng bốc thuốc, quên một vị thuốc mới khiến bệnh này triền miên hồi lâu.
Hắn trong cơn tức giận cho là cung nhân nơi này bắt nạt Phương Yên, muốn giết gà dọa khỉ, sai người đánh tiểu hoàng môn mấy cái, kết quả là đã xảy ra chuyện.
Hoa Khi nói: “Điện hạ mau trở về đi, nơi này nô tài sẽ xử lý.”
Triệu Thừa Dục gật gật đầu, cúi thấp đầu đi đến trước giường Phương Yên.
Phương Yên tuy có chút suy yếu, nhưng đầu óc là thanh tỉnh, nàng biết Triệu Thừa Dục vì giúp nàng lập uy, nhưng nàng là một Hoàng hậu bị phế, thế nào cũng không khả năng có uy tín, thật muốn có ngày đó thì nàng cũng sẽ không ở tại chỗ này.
“Thừa Dục, sau này chuyện như vậy con đừng làm nữa, tiểu hoàng môn kia sợ là nhất thời sơ sẩy, nhưng con phạt hắn, hắn cũng không dám có oán, nhưng con là Thái tử, dù có lấy mạng hắn cũng không có gì. Con không nên suy nghĩ nhiều, hơn nữa, con cũng không phải cố ý.”
Triệu Thừa Dục nói: “Con biết.”
Phương Yên vỗ vỗ tay hắn: “Con không rảnh cũng đừng đến đây, có rảnh thì nên đến chỗ Hoàng thượng, ta không sao, dù thế nào đi nữa ta cũng sẽ bồi dưỡng thân thể thật tốt, ta còn muốn xem con nữa mà.”
Xem con nàng đăng cơ ngồi lên ngai vàng Hoàng đế, như vậy tương lai, nàng vẫn là Hoàng thái hậu.
Hiện tình trạng như thế, nàng trừ đợi ra cũng không còn làm gì khác được.
Triệu Thừa Dục ngầm thán một tiếng liền bước đi.
Hắn ngủ giấc này không quá an lành.
Người có đôi khi đối mặt với nguy hiểm luôn sẽ có trực giác, cho nên hắn có tâm tư, mãi đến khuya mới mơ mơ màng màng ngủ, chính là ngày hôm sau lo lắng của hắn liền thành sự thật.
Trong cung dần truyền hắn tâm ngoan thủ lạt, chỉ quên một vị thuốc thôi liền đánh chết người, nói hắn lấy mạng người.
Dù sao đây cũng là sự thật, dù sao người thật là bị đánh chết, cũng đúng là hắn hạ lệnh, đây không phải là lời đồn. Sau khi Triệu Thừa Dục biết, tâm hoảng ý loạn, sợ Triệu Hữu Đường có ấn tượng xấu về hắn, chủ động đi Càn Thanh cung giải thích.
“Con cũng không biết vì sao lại vậy, vốn là phạt nhẹ, ai ngờ đã chết.” Thanh âm hắn hơi run, “Con nếu biết như vậy, sẽ không đánh hắn.”
Triệu Hữu Đường thản nhiên nói: “Hắn đã làm sai, chịu chút trừng phạt cũng là nên bị, con không cần kinh sợ.”
Hắn nhìn lướt Triệu Thừa Dục một cái, hắn thật là bị kinh sợ.
Triệu Hữu Đường day day mi tâm.
Hắn từ trước đến nay cũng chán ghét hành vi tồi tệ của nhóm hoàng môn cung nhân đó, nếu hắn là Triệu Thừa Dục, thấy mẫu thân mình vì nguyên nhân đó mà bệnh nặng, chỉ sợ cũng muốn đánh hoàng môn kia.
Triệu Thừa Dục vốn làm rất tốt, nhưng hắn hiện tại vội vã đến biện giải, xem ra là hối hận vì đã làm chuyện này, điều này khiến Triệu Hữu Đường ngược lại không vui.
Nam nhân vốn là nên có trách nhiệm, hắn lại là chủ tử, chân tay co cóng như vậy còn ra thể thống gì.
Triệu Thừa Dục bị hắn nhìn, cả trái tim càng nhảy nhanh hơn.
Triệu Hữu Đường bỗng thở dài.
Nói đi nói lại, đứa con này của hắn là sợ hắn không thích hắn. Hắn cứ để ý thân phận Thái tử này đến vậy à? Nhưng dù có để ý cũng không nên biểu hiện như thế.
Nhớ năm đó hắn đối đế vương vị cũng là lòng mong mỏi, nhưng mà hắn lúc ấy ngay cả Thái tử cũng chưa phải, nhưng ở trước mặt Tiên đế cũng sẽ không thể là dáng vẻ như vậy.
Lo được lo mất, đến cuối cùng luôn dễ dàng mất đi.
Con thứ hai này của hắn ngộ tính vẫn là kém một chút.
Triệu Hữu Đường bảo hắn trở về xem sách, đừng nghĩ chuyện này nữa.
Triệu Thừa Dục nhìn ra phụ thân đạm mạc trong chớp nhoáng, bỗng chốc liền cảm thấy cả trái tim đều rơi xuống đáy cốc, vạn phần hối hận chuyện lúc trước, sớm biết như vậy hắn cần gì phải đánh người chứ.
Hắn rời khỏi Càn Thanh cung.
Triệu Thừa Diễn nghe chuyện, nói với Triệu Thừa Mô: “Hóa ra Nhị đệ thật sự đánh chết người à, thật nhìn không ra, vào ta ta cũng không dám, mẫu hậu nhất định sẽ trách cứ ta.”
Phùng Liên Dung vẫn luôn không tán thành về việc này, phạt về phạt, nhưng lấy tính mạng người khác thì vẫn phải cân nhắc.
Triệu Thừa Mô ừ một tiếng: “Hình như là sự thật.”
Hắn có vẻ cũng không quá quan tâm, Triệu Thừa Diễn liền không lại nhắc lại.
Sau khi hắn đi, Triệu Thừa Mô hỏi Đại Lý: “Hoàng Ích Tam gần nhất thật sự đi qua Trường An cung?”
Đại Lý cúi đầu nói:
“Vâng.”
Đại Lý và Hoàng Ích Tam trước kia từng hầu hạ chung một Phùng Liên Dung, nhưng từ lúc mỗi người theo một vị Hoàng tử, lập trường của hai người cũng liền khác.
Ở trong lòng Đại Lý, vì Triệu Hữu Mô, hắn tùy thời đều có thể bán đứng Hoàng Ích Tam, dù sao Triệu Hữu Mô mới là chủ tử của hắn. Mà ở trong hai vị Hoàng tử hắn cũng chỉ có thể chọn một, nguyện trung thành một vị trong đó thì phải là Triệu Hữu Mô, hắn chỉ sẽ dốc hết toàn bộ sức lực phụ tá Triệu Thừa Mô đi lên ghế Thái tử.
Bởi vì đó là bổn phận của hắn.
Thấy Triệu Thừa Mô im lặng không nói, Đại Lý nói: “Hoàng Ích Tam còn có chiêu sau, tuy rằng chủ tử đã cảnh cáo hắn, nhưng hắn vẫn chưa chết tâm đâu.”
“Chỉ cần không động vào Đại ca là được, cái khác cứ theo hắn đi.”
Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Chẳng sợ cuối cùng bị phụ hoàng phát hiện, đó cũng là Hoàng Ích Tam tự tìm đường chết, dù sao tính tình của Đại ca đặt ở đó, phụ hoàng sẽ không hoài nghi đến trên người hắn.
Triệu Thừa Mô mở sách, cúi đầu đọc.
Quá mấy ngày, Trữ Vương phủ liền cùng Trương gia định xuống, ngay tại tháng hai, do Trương gia Tam cô nương vốn là phải xuất giá, đồ cưới tất nhiên là có, mà Triệu Hữu Ngô thì càng không cần phải nói, Triệu Hữu Đường quan tâm hai người đệ đệ, từ năm muốn hắn cưới thê cũng đã kêu nội cung giám chuẩn bị hết, có sẵn như nhau.
Vậy nên cũng không có gì để lo lắng, tất cả làm từng bước.
Nghe nói Tứ thúc sắp thành thân, Triệu Thừa Diễn cùng Triệu Thừa Mô rất là cao hứng, sớm liền nói với Phùng Liên Dung, ngày đó nhất định phải đi Trữ Vương phủ cùng Triệu Hữu Ngô uống ly rượu, chúc mừng hắn thành thân, Phùng Liên Dung tự nhiên đồng ý, cũng nói với Triệu Hữu Đường.
“Bảo bọn hắn đừng uống đến ngã trái ngã phải, ở Trữ Vương phủ dọa người là được.” Triệu Hữu Đường phân phó.
Phùng Liên Dung buồn cười: “Làm sao có thể chứ, hai con khi nào thì cho Hoàng thượng mất thể diện?”
Triệu Hữu Đường hỏi: “Thừa Dục còn chưa nói có đi hay không à?”
“Sợ là vẫn chưa kịp nói.” Hai đứa con ruột của nàng thường đến, tất nhiên là có chuyện nói không hết.
Triệu Hữu Đường nghĩ Triệu Thừa Dục xem như không thân với hai thúc thúc lắm, đứa nhỏ này nhìn như thế nào cũng gọi người lo lắng, hắn khẽ nhíu mày, một bên hỏi Đông Lang.
Tiểu nhi tử này của hắn mới sáu tháng, là một chủ nhân hoạt bát hiếu động, Phùng Liên Dung cười nói: “Ăn được ngủ được, chỉ là buổi tối thích khóc, làm bá vú mệt, hai người thay phiên dỗ. Đứa nhỏ này cũng không biết giống ai, buổi tối không đáng yêu chút nào.”
“Ban ngày ngủ nhiều à?” Triệu Hữu Đường nói, “Nàng ban ngày giữ mí mắt không cho hắn ngủ, buổi tối tự nhiên mệt ngủ.”
Phùng Liên Dung phì cười, nói đến nuôi con, Triệu Hữu Đường là không có một chút kinh nghiệm nào, lời như vậy cũng có thể nói ra, bảo nàng thế nào mới tốt đây, hắn cũng phải đứa nhỏ lớn lên mới có thể lo lắng chút.
Đến hai mươi tám tháng bảy, Triệu Hữu Ngô cưới thê, ngày ấy Triệu Thừa Diễn cùng Triệu Thừa Mô sáng sớm đã mặc tươm tất, hai người đứng trước mặt Phùng Liên Dung, Phùng Liên Dung nhìn mặt đầy tươi cười, con mình đúng là tuấn, nhìn mặt mũi này, đầu này, tương lai nhất định là nhân vật phong lưu.
“Phụ hoàng các con nói đừng uống nhiều rượu, đến lúc đó bêu xấu, Hoàng thượng phạt đấy.”
Triệu Thừa Diễn cười nói: “Làm sao có thể, rượu lại không phải cái gì ngon, mẫu hậu yên tâm đi, ta sẽ trông đệ đệ.”
Triệu Thừa Mô liếc xéo hắn, thầm nghĩ mình trông hắn thì đúng hơn.
Triệu Huy Nghiên nói: “Mẫu hậu, nữ nhi cũng muốn đi!”
“Hoàng thượng không cho con đi, nhiều người nhiều miệng, con một cô nương gia, còn là công chúa làm sao có thể đi, dù là nhà Tứ thúc con cũng không được.”
Triệu Huy Nghiên tức giận bĩu môi, nàng đã cầu xin rất lâu nhưng phụ mẫu chính là không mở miệng.
Thấy nàng vẻ mặt thất vọng, Triệu Thừa Diễn cười nói: “Mẫu hậu nói đúng, thành thân cũng không phải việc khác, nhiều khách đến, trong viện chen lấn chật ních, muội đi làm gì? Chờ sau này ta lại mang muội đi chơi.”
“Về sau có thể đi không?” Nàng nhìn Phùng Liên Dung.
Phùng Liên Dung nói: “Có thể, ta nói với phụ hoàng con cho.”
Đến lúc đó, nàng nhất định sẽ dính tiện nghi, cùng nhau đi chơi.”
Triệu Huy Nghiên có thế mới vui vẻ.
Triệu Thừa Dục đến muộn hơn chút, ba đứa nhỏ chào tạm biệt Phùng Liên Dung, sau lại đi Càn Thanh cung một chuyến, ba người mới ngồi xe ngựa ra khỏi hoàng thành.