Thanh Bình hầu vốn là phụ thân của Hoàng thái hậu, có điều ông qua đời sớm, hầu tước liền dừng trên người trưởng tử Giang gia. Giang Chiêu Thiện này bình thường cũng không thật sự làm gì, nhận cái việc nhàn, nhưng một năm cũng vào cung một hai lần gặp Hoàng thái hậu, cho nên Phùng Liên Dung cũng biết.
Chỉ là Triệu Huy Nghiên không nhớ rõ lắm.
Phùng Liên Dung nói: "Tính ra là cữu tổ phụ của con, lúc con năm tuổi từng gặp qua một lần, hắn đưa con một đôi thỏ ngọc."
Giang gia tuy rằng không phải nhân vật phong vân gì, nhưng ra một Hoàng thái hậu, mà Thái hoàng thái hậu cũng quen thuộc với thân thích của Giang gia, cho nên mấy năm nay, Giang gia vẫn sừng sững không ngã, trong nhà giàu có không cần phải nói, ra tay đều là đồ quý trọng.
Triệu Huy Nghiên từng nhận được thỏ ngọc, đó là cả một khối ngọc khắc thành, không phải vật phàm.
Nàng nghe, gật gật đầu.
Tới điền trang Giang gia, ba người xuống xe.
Do Giang Chiêu Thiện sớm biết chuyện này nên đã kêu người chuẩn bị tốt nơi ở, phòng hảo hạng nhường hết cho bọn họ ở.
Triệu Hữu Đường cũng không từ chối, lòng hắn biết rõ, Giang Chiêu Thiện tìm tới là vì chuyện gì.
Ban đầu nể mặt Hoàng thái hậu, Giang gia thuận buồm xuôi gió, nhưng Hoàng thái hậu rồi cũng sẽ già, Giang gia tương lai phải dựa vào ai đó, tự nhiên là muốn nịnh bợ hắn vị hoàng đế này. Nhưng mà hắn là hoàng đế, ngày thường bị người lấy lòng chính là chuyện cơm bữa, hắn cũng không để ở trong lòng.
Bọn họ lấy lòng về lấy lòng, sau này hắn đối đãi thế nào, đó cũng là việc của hắn.
Làm hoàng đế, há có thể vì chút chuyện này liền thay đổi?
Theo ý hắn, những thần tử đó muốn vinh hoa phú quý vĩnh cữu, đầu tiên đó là thông minh hơn chút, tuy rằng nước trong quá ắt không có cá, nhưng nên thu liễm vẫn phải thu liễm, ở trong phạm vi năng lực, làm tốt việc của mình, thật ra làm tốt hai điểm này cũng chẳng phải việc khó đúng không.
Nhưng vấn đề là, nhiều người chính là không rõ, cho nên năm tới quan viên ngã ngựa không phải là ít,
Không có mũ cánh chuồn trên đầu, lại có thể làm gì chứ?
Triệu Hữu Đường lắc đầu.
Phùng Huyên Nghiên đã mang theo Triệu Huy Nghiên về phòng.
Nàng đời này cũng là lần đầu tiên đi điền trang, mới lạ tất nhiên là mới lại, từ phòng hảo hạng đi ra phía sau, trải qua một cái sân, mở cửa chính là ruộng tốt mênh mông vô bờ, nhiều nông dân đang ở xa xa gặt hái hoa màu, tiếng nói tiếng cười bất chợt truyền đến, có thể nghe ra không khí vui mừng giữa bọn họ.
Triệu Huy Nghiên cười nói: "Nương, chúng ta trở về cũng phải trồng rau đấy."
Lần này ra cửa, các nàng vốn muốn trồng rau liền không làm được.
Phùng Liên Dung cười nói được.
Triệu Hữu Đường tiến vào, thay xong áo ngoài mới thấy hai nương nhi quay lại.
Phùng Liên Dung nói: "Vừa rồi ra xem một cái, lại nói, Hoàng thượng cho nhà thiếp thân một mảnh ruộng lớn, thiếp thân cũng chưa được xem qua, không biết năm nay có phải cũng là mùa thu hoạch không."
"Không phải mùa thu hoạch thì sao, dù sao cũng không đến nỗi ngay cả thuế cũng không giao ra được."
Đương nhiên, hành động này là sau khi hắn lên ngôi vài năm mới sửa, kiểm kê đất tốt, quyền quý không được giấu giếm số ruộng đồng tốt chân chính, như vậy quốc khố mới có thể tràn đầy.
Tương lai gặp phải thiên tai cũng có đủ tiền đủ lương thực để giúp nạn thiên tai.
Mấy năm nay, hắn đối những nhà giàu kia là có chút hà khắc, có điều cuối cùng vẫn còn lưu một đường, do bất kỳ sự việc gì trong thiên hạ đều là vật cực tất phản, có đôi khi, dù là hoàng đế nhưng cũng đâu có thể tùy tâm sở dục (muốn gì làm đó)?
Thiếu quy củ, thiếu cân bằng, cái gì cũng làm không được.
Mà Phùng Liên Dung tất nhiên là không rõ những cái này, nàng chỉ biết là Triệu Hữu Đường làm gì cũng đúng, về phần nàng dựa vào cái gì để phán đoán, tự nhiên là thiên hạ thái bình, dân chúng không câu oán than.
Nghiêm Chính ở bên ngoài nói: "Nước ấm đã chuẩn bị xong rồi ạ."
Ở bên ngoài, không thuận tiện nhất chính là tắm rửa, mà điền trang hiển nhiên là chỗ tốt nhất, Phùng Liên Dung và Triệu Huy Nghiên đi qua xem, Triệu Huy Nghiên nói: "Xem ra thùng tắm đều là mới mua, nhìn ánh sáng này là biết chưa dùng qua." Nàng cười, "Có điều cũng nên như vậy, cũng không thể dùng đồ cũ."
Phùng Liên Dung nói: "Mau tắm đi, lát nữa còn phải ăn cơm, nghe nói phòng bếp chuẩn bị nhiều thức ăn."
"Vậy tốt quá." Triệu Huy Nghiên vỗ tay nói, "Mấy ngày ở trong tiệm ăn không được ngon, lần nào cũng không được ăn no!"
"Nha đầu kén cá chọn canh này!" Phùng Liên Dung giận mắng nàng một câu.
Hai người đều tự tắm sạch.
Phùng Liên Dung Trở về mặc chiếc áo ngắn màu hồng hải đường, bên dưới mặc chiếc váy dài vân sa thuần trắng, bên ngoài lại khoác một chiếc áo lụa mỏng màu vàng nhạt. Nàng tuổi này rất ít có ai mặc màu này, nhưng nàng mặc vào không hiện một chút già, ngược lại còn thêm mấy phần kiều diễm.
Nàng tiến vào liền hướng Triệu Hữu Đường dịu dàng mỉm cười.
Triệu Hữu Đường thầm nghĩ, hôm nay ở trên trang, buổi tối không thiếu được muốn Triệu Huy Nghiên ngủ một mình.
Mấy ngày nay do ở khách sạn, Triệu Huy Nghiên nhỏ mới kêu hai nương nhi ngủ chung, lại nói, không công đoạt chỗ của hắn, hôm nay cũng không thể để Triệu Huy Nghiên bá chiếm nương nàng.
Ba người nghỉ tạm một lát, sát sau liền đi chính đường, ban đêm như vậy, cũng là do bọn họ đến, khắp trang đèn đuốc sáng trưng, hận không thể giăng đèn kết hoa, như là có đại hỷ sự.
Giang Chiêu Thiện đón bọn họ ngồi xuống, cười nói: "Chỉ là ăn một bữa cơm, sợ Hoàng thượng, nương nương, công chúa không thú vị nên hạ quan đã mời đào kép đến ca múa trợ hứng."
Triệu Hữu Đường thản nhiên nói: "Rất tốt."
Hắn cũng không từ chối, Giang Chiêu
Thiện tự nhiên cao hứng, phân phó.
Lúc này trên bàn đã bày đầy mâm trái cây điểm tâm, cao lương mỹ mị, mùi xông vào mũi, đầu dưới trên phải đào kép đàn tỳ bà, trong phòng rất nhanh liền vang lên tiếng đàn sáo.
Lúc này cửa phòng mở rộng, Phùng Liên Dung nhìn lại, chỉ thấy hai nữ tử mặc váy múa tay áo dài màu hồng đào nhanh nhẹn bước đến, bước chân nhẹ nhàng như tuyết, rơi xuống đất không tiếng động, thật sự như bay vào, lại nhìn hai người kia, lớn lên quốc sắc thiên hương, đặc biệt hơn là, thế nhưng giống nhau như đúc.
Triệu Huy Nghiên cũng trợn tròn mắt, thấp giọng nói với Phùng Liên Dung: "Sao lại giống như là một vậy?"
"Đây là song sinh nữ." Phùng Liên Dung giải thích, "Một mẫu thân cùng lúc sinh ra hai nữ nhi."
Triệu Huy Nghiên bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là vậy, vậy chẳng phải cực kỳ khó sao?"
"Tự nhiên." Dù sao nàng chưa từng thấy qua song sinh nữ, hôm nay là lần đầu thấy, thật sự là kỳ diệu, có nghe nói có người lớn lên liền không giống, nhưng đô này thật sự là một khuôn đi ra.
Triệu Huy Nghiên cười nói: "Các nàng múa cũng rất đẹp, còn đẹp hơn mấy người trong cung."
Hai người này như có lòng linh tê, mọi cử động hoàn toàn giống nhau, không một chút lệch lạc, dáng người cũng phong lưu, nên gầy thì gầy, nên đầy đặn thì đầy đặn, dù là Phùng Liên Dung ở trong cung cũng chưa từng thấy người như vậy.
Nàng theo động tác của các nàng, nhìn mê mẩn.
Hai người kia nhảy múa, có một người ngược lại đi đến bên cạnh người đánh đàn, người nọ vội nhường chỗ, nàng ngồi xuống đưa tay đánh đàn, so sánh với cầm nghệ của người kia cũng không một chút kém, hai tay lật chuyển vô cùng đẹp mắt, có thể thấy được là thành thạo.
Giống như không phải luyện múa đã lâu, mà là trời sinh đã biết.
Triệu Hữu Đường nhìn về phía Phùng Liên Dung, nàng như là thật thích, thật sâu bị kinh diễm, khóe miệng mang ý cười, hắn lại quay đầu đi.
Ba người bọn họ đều xem rất chuyên chú.
Giang Chiêu Thiện đưa tay lên vuốt râu, xem ra mang hai cô nương này ra quả nhiên không sai, dù là trong cung cũng làm sao có người như vậy? Cầm kỳ thư họa không gì không biết, lại nói, nếu không phải thân phận đê hèn, chính là làm phi tần cũng không phải việc khó.
Nhưng cũng đúng vậy, về sau vào cung, hoàng thượng ưu ái vẫn có thể phong cái phi tần, trước kia lại không phải không có, nữ nhân muốn lấy niềm vui của nam nhân, cho tới bây giờ không phải dựa vào gia thế thân phận, mà là tư sắc tính tình.
Phùng Liên Dung xem một hồi, trong lòng bỗng động, quay đầu nhìn qua phía Triệu Hữu Đường.
Hắn vẫn đang tập trung xem, ánh mắt cũng là thưởng thức, ngón tay còn nhẹ gõ mặt bàn.
Phùng Liên Dung nhất thời không biết là tư vị gì, nàng nhìn Giang Chiêu Thiện, Giang Chiêu Thiện còn đang đắm chìm trong cao hứng.
Hắn đã có nắm chắc, hắn đưa đôi tỷ muội này cho Triệu Hữu Đường, Triệu Hữu Đường hẳn là sẽ nhận, nam nhân thôi, ai chẳng giống ai, dù là hoàng đế cũng vậy. Đừng nói hắn chuyên sủng hoàng hậu, nhưng hoàng hậu nào có một ngày không già?
Ai chẳng thích cô nương trẻ tuổi.
Bản thân Giang Chiêu Thiện cũng có rất nhiều tiểu thiếp thông phòng, chẳng sợ tuổi hắn đã hơn sáu mươi.
Có điều hắn ngược lại có chút không bỏ được, hai người này là hắn cực phí tâm tư mới tìm được, ngay từ đầu nào biết Triệu Hữu Đường sẽ đến, cũng là khéo, nhưng đối phương là hoàng thượng, dù có phải cắt miếng thịt hắn cũng phải bỏ được.
Phùng Liên Dung nhíu nhíu mày, nàng không vui cho lắm.
Nữ nhân vào thời điểm nào đó luôn nhạy cảm, chẳng sợ lúc này nàng còn chưa xác định.
Song sinh nữ rốt cục biểu diễn xong, Triệu Hữu Đường thưởng bọn họ, quay đầu thì thấy Phùng Liên Dung đang ăn, hắn hỏi: "Đầu bếp làm thế nào?"
Phùng Liên Dung nói: "Cũng được, đương nhiên là tốt hơn mấy ngày qua."
Nói như thế nào Giang Chiêu Thiện cũng là Hầu gia, phương diện ăn uống đương nhiên là tinh tế, đừng nói có bọn họ ở đây, đầu bếp tất nhiên là phá lệ dụng tâm.
Giang Chiêu Thiện nhẹ thở ra.
Triệu Hữu Đường cũng ăn, nhưng chẳng biết vì sao, hắn có hơi có cảm giác kỳ quái, nhìn Phùng Liên Dung thì thấy nàng vẫn giống mấy ngày trước đây, tức thời cũng không để trong lòng.
Buổi tối, Triệu Huy Nghiên tự đi ngủ, không quấn quýt Phùng Liên Dung, hắn cùng nàng vẫn hoan ái như thường ngày, một đêm xuân ý nồng đậm.