Phùng Liên Dung thúc ngựa đi thẳng về phía cánh rừng, đã đi qua thảo nguyên rộng rãi, bây giờ nàng muốn đi vào trong rừng xem.
Triệu Hữu Đường thấy nàng dừng lại, chính mình xuống ngựa trước rồi ôm nàng xuống.
Đội hộ vệ theo đằng sau vốn không dám lơi lỏng, lúc này cũng nhịn không được hơi hơi cúi đầu.
Triệu Hữu Đường nói: “Trong rừng khó đi, nàng không sợ mệt?”
Phùng Liên Dung giơ chân lên: “Có cái này rồi.”
Triệu Hữu Đường cười nhìn nàng.
Mặt mày nàng tràn đầy khoan khoái, bộ quần áo cưỡi ngựa mặc trên người nàng nhiều thêm mấy phần anh khí, anh khí này làm nàng nhìn sáng sủa hơn.
Triệu Hữu Đường giơ tay vén lại tóc mai cho nàng: “Rối rồi này, nhìn nàng giống dã nha đầu!”
Phùng Liên Dung cũng kiễng chân chỉnh lại búi tóc cho hắn, học giọng điệu của hắn nói: “Lệch rồi này, nhìn chàng giống dã tiểu tử!”
Triệu Hữu Đường cười lên ha ha.
Mắt thấy hai người muốn đi vào, đội họ vệ nhanh chóng chạy lên mở đường trước, vạn nhất bên trong có mãnh thú, bọn họ đảm đương không nổi.
Hai người đi ở chính giữa, Phùng Liên Dung lần đầu tiên vào rừng, cảm thấy bên trong có chút âm trầm, ngẫu nhiên nghe được tiếng thú kêu liền túm chặt lấy Triệu Hữu Đường. Đồng thời lại tò mò đánh giá nhìn chung quanh, nhìn thấy con sóc trên cây cũng phải kinh hỉ chọc hắn hai cái, chia sẻ với hắn.
Đi được một lát, hai huynh đệ Triệu Hữu Trinh chạy đến.
Triệu Hữu Đường nói: “Sắc trời cũng không còn sớm, đi săn trước, nàng cảm thấy không đủ thì lần sau lại đến.”
Phùng Liên Dung liên tiếp nói được, ánh mắt cong cong như lưỡi liềm.
Nụ cười này ngọt ngào, Triệu Hữu Ngô nhìn nàng, khóe miệng hơi vểnh lên, nhỏ giọng nói với Triệu Hữu Trinh: “Ca ca, nương tử huynh cưới có đẹp như Quý phi nương nương không?”
Triệu Hữu Trinh giật mình, vội che miệng hắn lại: “Đệ nói bừa cái gì đấy.”
Triệu Hữu Ngô khó hiểu, hắn chỉ tò mò nên hỏi chút xíu, hắn thường đến chỗ Phùng Liên Dung, chỉ cảm thấy nàng đẹp, người cũng tốt, còn ngoáy lỗ tai cho hắn nữa.
Đến Diên Kỳ cung luôn làm hắn cảm thấy cao hứng, còn có hai đứa cháu trai cũng đáng yêu.
Triệu Hữu Trinh nói: “Không có việc gì thì đừng bàn về Quý phi, về phần tẩu tử đệ, qua hai ngày nữa là gặp rồi.”
Triệu Hữu Ngô nghĩ lại thấy cũng đúng.
Đoàn người lại đi ra.
Bây giờ là muốn đi săn thú.
Săn bắn này cũng không phải chỉ cưỡi ngựa không, gặp được con mồi phải truy đuổi, nhắm, bắn chết, không chỉ ba huynh đệ Triệu Hữu Đường, ngay cả đầu lĩnh thủ vệ cũng phải tham dự, cảnh tượng có thể nói là kịch liệt vô cùng.
Triệu Hữu Đường sợ Phùng Liên Dung không chịu được, tự nhiên không nghĩ mang nàng đi.
Kết quả Phùng Liên Dung không chịu: “Thiếp thân ngồi ở đằng sau, tuyệt không quấy rối Hoàng thượng, đã đến đây thiếp đương nhiên muốn xem phong tư của Hoàng thượng.”
Nàng chưa thấy hắn săn bắn bao giờ, nàng nhìn thấy vĩnh viễn đều là ở trong cung, làm Hoàng đế Triệu Hữu Đường.
Nàng muốn xem hắn làm một thợ săn sẽ như thế nào.
Triệu Hữu Đường đồng ý, xoay mình lên ngựa, nàng ngồi phía sau hắn, phụ trách coi túi tên.
Triệu Hữu Đường lại dặn dò thị vệ ở lại chiếu cố ba đứa nhỏ, xong rồi mới vung tay lên ra lệnh cho bọn họ xuất phát.
Lần này tốc độ của con ngựa khác với vừa rồi, chạy nhanh như gió, Phùng Liên Dung nghiêng đầu thì thấy tất cả mọi người cưỡi ngựa đều chạy như bay về phía trước.
Xa xa muông thú nhận đến kinh hách, chạy trốn như ong vỡ tổ.
Triệu Hữu Đường hét: “tên!”
Phùng Liên Dung nhanh chóng đưa tên cho hắn.
Hắn lắp tên vào cung, tạm dừng một chút, chỉ nghe một tiếng vút xé gió, mũi tên bay ra ngoài, xa xa lập tức truyền đến một trận gầm rống.
Phùng Liên Dung thăm dò nhìn qua thì thấy trên đất nằm một con dã lộc, sợ nó giãy dụa đào tẩu, Triệu Hữu Đường không chút do dự bắn thêm một mũi tên.
Lúc này hắn lãnh khốc quyết đoán, thật sự là một thợ săn vô tình.
Phùng Liên Dung đột nhiên cảm thấy con mồi thật đáng thương.
“Thế nào?” Triệu Hữu Đường muốn nàng khích lệ.
Phùng Liên Dung vội nói: “Hoàng thượng thật là lợi hại, trăm phát trăm trúng!”
Triệu Hữu Đường cười sang sảng, hai chân kẹp bụng ngựa lại đuổi theo con khác.
Qua nửa canh giờ đã được rất nhiều thu hoạch, Triệu Hữu Đường thấy không sai biệt lắm, hiện đúng là mùa xuân, thời điểm thú săn giao phối, săn bắn quá nhiều cũng không tốt liền lập tức dừng tay, sai người đưa con mồi lên xe.
Triệu Hữu Trinh hôm nay cũng bắn được không ít, Triệu Hữu Đường khích lệ hắn nói: “Tiễn pháp của đệ không bị lùi, tốt lắm!”
Triệu Hữu Trinh cười nói: “Lúc đầu cũng có chút gượng, nhưng lạp hai mũi tên cảm giác quen thuộc liền quay lại.”
Triệu Hữu Ngô tức giận: “Chỉ có thần đệ không săn được gì.”
Triệu Hữu Đường cười nói: “Đệ cần phải luyện tập thêm, nói đến bắn tên thì Hữu Trinh cũng không kém Trẫm bao nhiêu.”
Khi nói chuyện ba đứa nhỏ thấy bọn trở về cũng vây lên.
Bọn họ còn nhỏ tuổi, nếu muốn học cưỡi ngựa là không có khả năng, cho nên Triệu Hữu Đường cũng không trông cậy vào bọn hắn, chỉ là dẫn bọn hắn đi chơi mà thôi.
Nhìn sắc trời đã là buổi chiều, về đến trong cung là chạng vạng, mọi người liền lên xe về cung.
Ba đứa nhỏ đều mệt mỏi, vừa lên xe liền ghé vào nhau ngủ.
Triệu Hữu Đường cũng cảm thấy mệt, có thể là hai tháng trước căng thẳng quá, lúc này đột nhiên buông lỏng, lại cưỡi ngựa bắn tên, như là thân thể không thể thích ứng ngay được.
Hắn ngồi không phải rất thẳng, đôi mắt hơi hơi khép hờ.
Phùng Liên Dung nhìn ra, nói: “Để thiếp thân mát xa cho Hoàng thượng nhé.”
Triệu Hữu Đường cười nhẹ, nói: “Nàng không mệt à? Đừng cố quá, đợi lát nữa ấn ra một thân mồ hôi, hiện đang có gió, không chừng lát nữa lại bị cảm lạnh.”
“Không sao, thiếp thân có chừng mực.” Phùng Liên Dung cam đoan.
Triệu Hữu Đường lại cười: “Vậy được, đầu vai, chân chỗ này nữa.”
Phùng Liên Dung liền ấn cho hắn.
Triệu Hữu Đường nhắm mắt lại.
Phùng Liên Dung toàn tâm toàn ý, lúc đầu cũng không chú ý, mãi sau mới phát hiện hắn như là đang ngủ, nàng dừng lại đánh giá mặt hắn.
Khuôn mặt này nhìn hoài không chán, tuy đã mấy năm trôi qua nhưng vẫn tuấn mỹ như xưa.
Nàng nhìn một lát, con mắt hơi nheo lại, hình như hôm nay hắn ngủ không được yên lòng lắm?
Mày sao lại cau chặt thế này?
Nàng nhìn lại gần, cẩn thận xem xét, phát hiện gò má hắn cũng có chút hồng.
Phùng Liên Dung bối rối, vội vàng đặt tay lên trán hắn, chạm vào rồi mới phát hiện trán hắn nóng rần, lập tức kêu dừng xe.
Kêu xong rồi nhìn lại thấy hắn vẫn không có phản ứng gì, nàng khẩn trương, động tĩnh lớn như vậy mà hắn cũng không nghe thấy vậy khẳng định là bị bệnh, nàng ló đầu kêu thái y.
Thái y ngồi ở xe phía sau, Nghiêm Chính vừa nghe vội phái người báo cho biết, Thái y sợ tới mức kém chút thì một đường lăn lại.
Lần này tự nhiên không mang theo thái y lớn tuổi như Chu thái y, chỉ có Kim thái y và Giang thái y.
Phùng Liên Dung
quen thuộc với Kim thái y, để hắn vào chẩn đoán trước.
Hai huynh đệ Triệu Hữu Trinh cũng lo lắng đứng ở bên cạnh.
Kim thái y trên trán đã đổ mồ hôi, trong ấn tượng của hắn, Hoàng đế chưa từng bị bệnh, lần này ở trên dường lại bị bệnh. Chính mình vận khí cũng không tốt, nếu xảy ra sai lầm gì, vậy đầu cả nhà cũng khó mà giữ được!
Hắn vừa nghĩ vừa nhanh chóng lấy lại tinh thần, nín thở ngưng thần bắt mạch cho Triệu Hữu Đường.
Qua mợt lát mới chậm rãi thở ra một hơi, nói với Phùng Liên Dung: “Hồi Quý phi nương nương, Hoàng thượng đây là bị phong nhiệt*….”
Đang nói, bên trong Triệu Hữu Đường mở to mắt: “Sao vậy, không đi nữa à?”
Phùng Liên Dung vội hỏi: “Hoàng thượng có thấy chỗ nào không thoải mái không? Kim thái y nói Hoàng thượng bị phong nhiệt.”
Triệu Hữu Đường khoát tay: “Bệnh nhỏ mà thôi, đi tiếp đi, bây giờ cũng không thể sắc thuốc, trì hoãn thời gian cái gì!”
Phùng Liên Dung nói: “Nhưng là….” Nàng ngừng giây lát, “Kim thái y, liệu có thuốc gì cho Hoàng thượng tạm dùng trước không?”
“Như vậy có.” Kim thái y vội lấy ra một cái bình nhọc, “Có thanh nóng giải độc, Hoàng thượng có thể dùng tạm một viên.”
Nghiêm Chính lấy nước cho Triệu Hữu Đường uống vào.
Tạm dừng như vậy, đoàn xe lại tiến về phía trước.
Phùng Liên Dung thấy hắn hình như cũng chưa đỡ hơn bao nhiêu, nghĩ nghĩ, kêu Nghiêm Chính lấy nước đến, nàng làm ẩm chiếc khăn tay đắp lên trán hắn.
Do Hoàng thượng bị bệnh, tốc độ đi cũng nhanh hơn, người không liên quan tất cả đều bị dạt vào ven đường, xe ngựa một đường chạy như điên, không bao lâu liền vào Kinh.
Vừa vào hoàng cung Kim thái y liền đi ngự dược phòng sắc thuốc.
Tin tức Hoàng thượng bị bệnh rất nhanh liền truyền đến trong tay Phương Yên.
Trước đó Phương Yên cũng đã rất tức giân, nàng ta cũng không biết hóa ra Phùng Liên Dung cũng đi theo Triệu Hữu Đường đến bãi săn, lúc biết đến thì bọn họ đã sớm đi rồi.
Nhưng Triệu Hữu Đường không hề thông báo với nàng ta, thậm chí cũng không mời nàng ta đi!
Hắn đây là đặt chính thất như nàng ta ở chỗ nào?
Phùng Liên Dung là cái gì, dựa vào cái có thể cùng hắn đi ra ngoài? Nàng ta thân là Hoàng hậu, lại không thể?
Lý ma ma thấy nàng bị chọc điên, cũng không biết nên an ủi thế nào, hiện trong cung ai nấy đều thấy được chỉ có một mình Phùng Liên Dung được tâm Hoàng thượng, mà Hoàng hậu, Quý nhân gì đều không thể.
Nhưng đó là như thế, có năng lực thế nào?
Năm đó Tiên đế sủng ái Hồ Quý phi, ngay cả Thái hoàng thái hậu cũng hết cách, đừng nói Hoàng thái hậu hiện tại!
Bà chỉ có thể lấy Triệu Thừa Dục ra khuyên Phương Yên, để Phương Yên xem trên phần Triệu Thừa Dục là Thái tử mà nhịn.
Dù sao Triệu Hữu Đường là Hoàng đế, chọc giận hắn, có lợi cho ai?
Làm chính thất vốn không dễ, nhất là Hoàng hậu, nhà bình thường có lẽ có thể không có tiểu thiếp, nhưng Hoàng đế thì sao, nhất định phải có phi tần.
Không sủng Phùng Liên Dung hắn cũng có thể sủng người khác.
Phương Yên bị bà nói, cuối cùng nén tức giận xuống.
Mà lúc này Triệu Hữu Đường cố tình trên đường bị bệnh.
Phương Yên vội vàng đến Càn Thanh cung.
Phùng Liên Dung và ba đứa nhỏ đã ở, nhìn thấy nàng ta đến vội vàng hành lễ, sau đó lui sang một bên.
Phương Yên thấy quần áo nàng đang mặc, tức giận đến sắp hộc máu.
Quả đúng là chơi vui quá rồi, còn mặc trang phục cưỡi ngựa, nàng ta cắn chặt răng mới nhịn được tức giận xuống, ngồi ở đầu giường nói: “Hoàng thượng cần phải dưỡng bệnh cho tốt, tuy rằng không phải bệnh gì nghiêm trọng, nhưng Long thể của Hoàng thượng quan trọng hơn bất cứ cái gì.”
Triệu Hữu Đường nói: “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm.”
Một câu nói dư thừa cũng không có, hai người từ từ ly tâm, trừ bỏ mấy mời khách sáo thì không còn gì khác.
Phương Yên liền cáo từ, lại nhìn Phùng Liên Dung một cái: “Ngươi cũng đừng quấy rầy Hoàng thượng nữa.”
Phùng Liên Dung tự nhiên cũng không tốt ở lại, đi theo phía sau nàng ta đi ra ngoài.
Đợi đến ra ngoài Càn Thanh cung, Phương Yên mới bộc phát.
Phùng Liên Dung bị nàng ta nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy trong lòng nhảy dựng.
Giọng nói Phương Yên tựa như hàn băng: “Bản cung cho tới nên đều tha cho ngươi làm càn, bây giờ xem ra thật sự là sai càng thêm sai, ngươi có nhận ra chút sai lầm nào không? Hôm nay còn hại Hoàng thượng bị bệnh, bản cung không thể không trừng phạt ngươi.” Nàng ta hơi hơi ngâng đầu lên, phun ra một câu, “Ngươi quỳ xuống cho bổn cung!”
Lúc này các nàng đang ở trên đường to, không nói người đến người đi, luôn có người đi ngang qua, Phùng Liên Dung trong lòng giật mình, tuy rằng nàng quỳ trước Phương Yên là thiên kinh địa nghĩa.
Nhưng trên thực tế, không biết đã bao nhiêu năm nàng chưa từng quỳ lại trước mặt nàng.