Thông tin truyện Trọng Sinh Sủng Phi

Trọng Sinh Sủng Phi

Tác giả:

Lượt xem:

1,719

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 9/10 từ 15905 lượt

REVIEW TRUYỆN TRÙNG SINH SỦNG PHI

Tác giả: Cửu Lam

Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, hơi hướng điền văn, có chút cung đấu, tuyệt đối ngọt - sủng, HE

Độ dài: 150 chương + 4 PN

Tình trạng: Hoàn

-------------- 

**Trích đoạn nữ mặt dày

“-Có phải vẽ thiếp thân không vậy?

-Nàng cảm thấy thế nào?

-Đương nhiên là ta rồi, nhìn cái cằm này, mượt mà đáng yêu, còn có lỗ tai này, nhỏ nhắn xinh xắn, cùng thiếp giống nhau như đúc.

-Thật chưa thấy ai da mặt dầy như vậy, trên đời này chẳng lẽ không có ai lớn lên như vậy chắc?

-Có thì cũng có, nhưng hoàng thượng lại không xuất cung, sao vẽ được người khác.

Triệu Hữu Đường nghẹn lời, qua chốc lát nói:

-Trong tưởng tượng.

-Vậy tại sao cứ phải giống thiếp thân?

Triệu Hữu Đường lại nghẹn lời”

…………

**Trích đoạn sủng: 

-Đây chính là nữ nhi đấy, tiểu công chúa của Trẫm toàn bộ trông cậy vào nàng, nàng không thể để trẫm thất vọng được.

Phùng Liên Dung nghe xong liền cảm thấy áp lực, vẻ mặt đau khổ nói:”Hoàng thượng, ngài đừng dọa ta.

Triệu Hữu Đường vội sửa miệng: 

-Vậy nàng tùy tiện đi, muốn sinh thế nào thì sinh….

Mọi người: ….

………………

**Trích đoạn nam mạnh miệng

“Có điều chữ này nhìn có chút quen quen.” Phùng Liên Dung chỉ chỉ dấu phẩy trên chữ 'hành', hơi thẳng, bên dưới lại cong nhẹ, “Còn có cái này, nàng chỉ hướng chữ 'tỉ', “Nét điểm bên trong chữ ngọc, thiếp thân luôn cảm thấy không dễ viết, Hoàng thượng còn từng dạy qua đấy.” Nàng đang nói đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Triệu Hữu Đường.

“Sao vậy?” Triệu Hữu Đường sắc mặt hơi có thu liễm, có chút căng thẳng hơn vừa rồi.

“Đây không phải là Hoàng thượng khắc chữ đấy chứ?” Nàng nghi hoặc.

Triệu Hữu Đường nhíu mày nói: “Trẫm có thời gian rỗi đó à? Nàng tưởng Trẫm cả ngày không có việc gì làm chắc?”

Phùng Liên Dung nghĩ nghĩ, cũng đúng.

Nhưng chữ này thật giống quá.

Thật không phải hắn viết?

Triệu Hữu Đường hơi hơi nghiêng đầu, tính chết cũng không thừa nhận.

…………………..

Kiếp trước Phùng Liên Dung rơi vào lưới tình với thái tử Triệu Hữu Đường ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng chỉ trách mệnh nàng mỏng manh, vừa nhập cung đã bệnh kéo dài mấy tháng, về sau lại vì tính cách nhút nhát mà bỏ lỡ nhân duyên, duy trì được sáu năm cuối cùng cũng mất vì bạo bệnh.

Phùng Liên Dung trùng sinh sống lại ngay tại thời điểm nàng vừa khỏi bệnh khi mới nhập cung. Tận mắt chứng kiến những cảnh kiếp trước, thay vì phải đau khổ vì tình, nàng không muốn mình lại khổ sở nữa nên quyết định bỏ qua và đối mặt bình thản sống qua ngày. Nhưng có lẽ chính dáng vẻ ung dung bình thản này của Phùng Liên Dung đã hấp dẫn ánh mắt của Triệu Hữu Đường. 

Có đôi chút khác với Phùng Liên Dung ở kiếp trước, mặc dù không thể hiện quá rõ, nhưng kiếp này rõ ràng nàng đã can đảm hơn rất nhiều, dám thể hiện con người thật của mình trước Triệu Hữu Đường nhiều hơn. Nàng vẫn là nàng, hiền lành, vô tư ở bên cạnh hắn. Có lẽ chính cảm giác bình yên, nhẹ nhõm mà Phùng Liên Dung mang lại đã dần làm trái tim Triệu Hữu Đường rung động. Tình cảm của hai người bọn họ không phải kiểu bùng cháy mãnh liệt nhất thời, nó là loại cảm giác “mưa dầm thấm đất”, từ thói quen trở thành yêu thích và từ yêu thích trở thành yêu nhất - con đường trở thành sủng phi của Phùng Liên Dung chính là đi lên như vậy. 

Xuất thân từ hoàng thất, lại ngự trị trên ngôi vị Thái Tử đầy nhạy cảm, khó trách tính cách Triệu Hữu Đường có chút lạnh bạc. Không có tình thương của cha, không có yêu chiều của mẹ, suốt ngày phải sống trong nguy hiểm rình rập tứ phía, cho nên để bước lên ngôi vị hoàng đế trái tim hắn phải sắt đá, lý trí càng phải rõ ràng. 

Hắn đối với thê tử kết tóc của mình là tương kính như tân, đối với Phùng Liên Dung thời gian đầu có lẽ là hồng nhan tri kỷ. Trước khi gặp Phùng Liên Dung, Triệu Hữu Đường chưa từng động tâm, sau khi gặp nàng hắn cũng cần một thời gian dài mới xác định. Nhưng một khi đã xác định rõ ràng, với hắn - nàng là duy nhất. 

Sau khi lên ngôi, ngoài việc lập hậu, Triệu Hữu Đường lập tức tấn phong Phùng Liên Dung làm quý phi khiến trong cung không khỏi chấn động. Phùng Liên Dung sống hạnh phúc vô âu vô lo dưới đôi cánh bảo vệ của Triệu Hữu Đường nên không biết rằng, hạnh phúc của mình cũng kéo theo đau khổ của nhiều người khác - nhất là ở nơi gọi là Hậu cung này. 

Hơn mười năm bên nhau, sủng ái của Triệu Hữu Đường dành cho Phùng Liên Dung ngày một bền chắc. Nàng vì hắn sinh hạ 4 hoàng tử và hai công chúa, hư hư thật thật bước lên ngôi vị hoàng hậu, hạnh phúc trọn vẹn. 

Có thể nói yếu tố cung đấu truyện này mình thấy hầu như không có. Hoàng hậu hay phi tần gì đó mưu kế chẳng quá thâm sâu, hoàn toàn bị hoàng đế nắm bắt, chưa kịp làm gì nhiều đã bị diệt trừ :v 

Mình khá thích nam chính truyện này. Một hoàng đế tốt, một người trầm ổn, biết nghĩ về đại cục. Thời gian làm thái tử hay lúc mới đăng cơ, mặc dù sủng và muốn che chở hoàn toàn cho nữ chính, nhưng anh biết đôi cánh của mình chưa cứng cáp, anh rất biết nhẫn nhịn và khôn khéo xử lý các tình huống. Ngoài ra còn phải nói thêm cái tính mạnh miệng của anh nữa, kiểu bên trong rõ ràng mà ngoài mặt còn e :v 

Nữ chính cũng rất dễ thương, tác giả xây dựng rất tốt tính cách của chị. Hồn nhiên, vô tư nhưng không não tàn, kệch cởm, ngoài ra còn thêm tính cách mặt dày hay nhận vơ nữa chứ :v Hai anh chị này chính là điển hình của một người sủng và một người nguyện được sủng. 

Đọc truyện này ngoài cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc, chút vui vẻ ra cũng phải nói đến rất nhiều cảm xúc trầm buồn, tiếc nuối, lắng đọng trong lòng. 

Cá nhân mình còn cảm thấy có chút gì đó bất công không phải cho nam phụ hay bất cứ ai, mà là cho Triệu Thừa Dục - con của Triệu Hữu Đường và hoàng hậu. Cả câu chuyện mình cảm thấy Triệu Thừa Dục là người cô độc - đáng thương nhất. Đứa trẻ ấy vốn không có tội, nhưng lỗi là sinh ra trong gia đình đế vương. Đọc đến đoạn hắn rời bỏ hoàng cung mà mình rơi nước mắt, nó không dằn xé hay dữ dội, nó là một cảm xúc ảm đạm, đau buồn đến nặng lòng. Đọc những đoạn đó mình chỉ ước tác giả có thể viết một câu truyện khác cho đứa nhỏ này, cho hắn gặp được một người con gái có thể bù đắp tất cả những tổn thương, thiếu thốn mà hắn trải qua. 

Nhìn chung đây là một bộ cung đấu mà hơi hướng điền văn ngọt ngào, dễ thương vô cùng. Những bạn yêu thích một bộ cung đấu đầy mưu toan, gió tanh mưa máu thì không nên đọc đâu, truyện này toàn chuyện lông gà vỏ tỏi trong cung thôi, thích hợp cho trái tim và tâm hồn hường phấn nha.  


Bình luận truyện