"Thưa cha con mới về."
Lâm Liên Kiều trở về nhà sau khi tan trường, cô có vẻ mệt muốn lên thẳng phòng.
Nhưng chân vừa đặt lên bậc cầu thang đầu tiên đã bị giọng của Lâm Nghị vọng tới làm khựng người.
"Kiều Kiều, đứng lại đó."
Lâm Liên Kiều nhìn mặt cha có vẻ không vui, cô cũng từ tốn hỏi lại.
"Có chuyện gì vậy cha?"
Lâm Nghị bước đến gần, bỗng nhiên lại lớn tiếng nghiêm khắc nói.
"Chẳng phải cha đã nói con không được qua lại với Sở Quân Huân sao? Tại sao hôm nay cậu ta lại tới trường tìm con? Con còn công khai mối quan hệ với cậu ta, con đang xem lời của cha không ra gì đúng không?"
Lâm Liên Kiều nhìn cha, cô như có điều khó nói.
"Cha chưa từng tức giận với mình như vậy? Có lẽ ông ấy cảm giác được Sở Quân Huân là người nguy hiểm chăng? Nhưng chỉ có anh ta mới bảo vệ được cha.
Cha con xin lỗi."
Lâm Liên Kiều cắn môi, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ làm trái lời cha, nhưng lần này có lẽ sẽ khác.
Cô lên tiếng, lần đầu đối mặt với cha để bảo vệ người khác.
"Cha, Sở Quân Huân là người tốt, anh ấy chưa từng làm hại con."
"Kiều Kiều, chị ngây thơ quá rồi nên gặp phải ai cũng mềm lòng.
Sở Quân Huân người ta là thống soái, địa vị cao ngất như vậy, còn lớn hơn chị em chúng ta tận mười tuổi, chị vẫn nghĩ tới bây giờ anh ta vẫn còn là trai tân sao? Cha chỉ muốn tốt cho chị, sợ chị bị dính vào vận đào hoa của anh ta thôi."
Lâm Diễm Tinh bỗng dưng chen vào, nhưng cô ta như nói hộ nỗi lòng của Lâm Nghị, khiến ông cũng đồng tình.
"Diễm Tinh nói đúng, Sở Quân Huân không phải là người đơn giản như con nghĩ.
Cha cũng không muốn dính dáng tới người có quyền thế cao.
Con từ giờ chỉ cần tập trung thi vào đại học cho cha, đừng nghĩ đến chuyện nam nữ nữa.
Con sẽ là người thừa kế sản nghiệp Lâm gia nên đừng làm cha thất vọng."
Lời Lâm Nghị nói như sét đánh ngang tai mẹ con Cao Mộng Hà.
Vốn tưởng ông ấy ngăn cấm mối quan hệ của Lâm Liên Kiều và Sở Quân Huân là chuyện tốt, nhưng hai người họ không ngờ rằng chuyện xấu mà bọn họ lo sợ nhất lại đến vào ngay lúc này.
"Anh Lâm, anh đang nói gì thế, sao… đột ngột vậy?"
Cao Mộng Hà như thất thần hỏi lại cho chắc chắn, nhưng Lâm Nghị lại trừng mắt với bà ta.
"Tôi đã quyết định rồi, bà có ý kiến gì sao?"
"Không, em nào có ý kiến gì chứ? Kiều Kiều dĩ nhiên sẽ là người thừa kế rồi."
Cao Mộng Hà đương nhiên không dám làm lớn chuyện, bà ta cười cười giả vờ vui vẻ thuận theo, nhưng trong thâm tâm lại cay cú đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Ông già chết tiệt, tôi theo ông bao nhiêu năm nay, giờ ông lại để lại hết tài sản cho nó, còn mẹ con tôi thì tính sao đây?"
Lâm Nghị nói xong thì ôm tâm trạng nặng nề trở về phòng, tâm trạng của Lâm Liên Kiều cũng tụt dốc không phanh, mặt cho mẹ con Cao Mộng Hà liếc hoáy cô thế nào cô cũng không buồn quan tâm.
…
Trong phòng riêng chỉ có ánh đèn tỏa ra từ bàn học.
Lâm Liên Kiều ngồi thẫn thờ trước đống sách vở, nhưng cô không tài nào học vào nổi.
Đầu óc cứ suy nghĩ về một chuyện mà lẩm bẩm.
"Ngày mình thi đại học là ngày cha bị bắt cóc và vài ngày sau đó…"
Lâm Liên Kiều nhớ về sự việc ở kiếp trước, và ở kiếp này, chỉ còn một tháng nữa nó có thể lại xảy ra rồi.
Mỗi lúc nhớ lại cô đều ám ảnh đến mức ôm chặt đầu, muốn loại bỏ nó khỏi ký ức.
"Đang suy nghĩ gì thế?"
Trong căn phòng đã khóa trái cửa, lại có giọng nói vang vọng bên cạnh, Lâm Liên Kiều hoảng hồn suýt hét lên, cũng may cô kịp nhìn thấy chủ nhân của giọng nói này nên cũng bình tĩnh lại đôi chút.
Sở Quân Huân lại trong bộ trang phục từ áo đến mũi giày đều đen, anh mà đeo cả khăn che mặt đen thì lại hệt như ăn trộm.
Vừa rồi anh cũng dọa cho tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
"Làm giật cả mình! Anh… đến đây bằng cách nào thế?"
"Trèo tường."
Lâm Liên Kiều nhìn ra phía ban công đang mở cửa cũng lờ mờ đoán được, thế nhưng người làm cô thiếu chút nữa chết vì đứng tim lại trả lời thản nhiên đến mức cô cũng chỉ biết cười nhạt.
"Thẳng thắn quá nhỉ!"
Sở Quân Huân kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn mấy trang sách vở, anh biết rồi mà vẫn cố ý hỏi.
"Đang làm gì vậy?"
"Anh không thấy à, ôn thi đại học."
"Em định thi vào trường gì?"
"Học viện báo chí."
"Học có vất vả lắm không?"
"Có, rất mệt."
Anh hỏi, cô trả lời, không thừa cũng không thiếu, nhưng Sở Quân Huân lại chẳng thấy nhạt nhẽo.
Anh khoanh hai tay đặt lên bàn, dưới ánh sáng của chiếc đèn bàn học, nụ cười của anh