Đứa bé mà Lâm Liên Kiều mới chỉ mang trong bụng được bảy tháng sau đó sinh non, đứa trẻ đã không còn nữa.
Mọi chuyện vừa mới xảy ra một tuần trước, Lâm Liên Kiều chưa kịp cảm nhận đau sự đau đớn vì mất con đã bị bắt vào ngục giam này.
Mỗi ngày đều bị người ta hành hạ, nhục mạ, không cho ăn uống.
Cơ thể đã đến mức kiệt quệ.
Nghĩ lại, Tiêu An chưa từng xuất hiện kể từ khi cô bị sinh non cho đến khi cô bị tống vào ngục giam.
Lâm Liên Kiều đột nhiên cười từng đợt nhạt nhẽo, gương mặt đã tuyệt vọng khi nhớ lại những gì Lâm Diễm Tinh nói.
Cô thê lương lẩm bẩm.
"Tiêu An, anh là loại người như thế thật sao? Tôi… đúng là có mắt không tròng."
"Lâm Liên Kiều, đừng nói khùng điên nữa, tôi cho cô xem thứ này, cô nhìn xem đây là gì?"
Lâm Diễm Tinh nói xong liền đặt xuống trước mặt cô một thứ gì đó được trùm lại bằng một chiếc khăn màu đen.
Lâm Liên Kiều vốn không muốn chú ý tới, cô nhìn nó một cách hời hợt cho đến khi Lâm Diễm Tinh đột ngột giật tấm vải ra.
Hai mắt Lâm Liên Kiều hầu như mở to hết mức, thứ xuất hiện đằng sau tấm vải làm cô giật mình, gương mặt kinh hãi ngay tức khắc theo quán tính mà lùi lại về phía sau.
Đó là một chiếc bình thủy tinh, bên trong có một đứa trẻ toàn thân đã tím tái, nó… giống như một xác sơ sinh.
Nhìn bộ dạng bị dọa cho khiếp vía của Lâm Liên Kiều, Lâm Diễm Tinh cười nửa miệng nói.
"Cảm động lắm đúng không? Vì cô chưa kịp thấy mặt nó nên tôi cố ý giữ lại cho cô xem đấy."
Cô ta thở dài, khuôn mặt làm ra vẻ tiếc thương tiếp tục nói.
"Đứa trẻ thật tội nghiệp, nếu nó ở trong bụng tôi thì đã khác, ai bảo nó lại chui vào trong bụng cô làm gì?"
Những lời Lâm Diễm Tinh vừa nói, Lâm Liên Kiều không nghe xót một chữ.
Cô ngước mắt lên nhìn cô ta, đôi mắt đã dần bị những sợi gân đỏ xâm chiếm.
"Cô nói vậy là có ý gì? Không lẽ đây chính là con của tôi, còn cô đã…"
"Đừng có đổ tội cho mình tôi, mà là tôi và Tiêu An đều không muốn cô sinh đứa nhỏ này ra, nên tôi đã… động tay một ít."
Lâm Diễm Tinh vốn là bác sĩ, Lâm Liên Kiều còn từng tin tưởng cô ta đến mức trong kỳ thai đều do một tay cô ta chăm sóc từ việc uống thuốc an thai đến bữa ăn hàng ngày.
Việc cô ta có thể động tay vào đứa trẻ là dễ dàng như trở bàn tay.
Bên tai của Lâm Liên Kiều liên tục nghe được những tiếng đùng đùng dữ dội như cô đang ở một nơi toàn những tia sét đánh chết người.
Không phải chỉ có chết mới xuống địa ngục, mà nơi cô vốn xem là nhà vẫn luôn là một địa ngục đối với cô.
Xung quanh cô toàn là những con quỷ khát máu luôn bọc một vỏ ngoài hoàn hảo, bây giờ bọn họ đã lộ ra mặt thật rồi.
Không những cha cô, đến cả con của cô đều là bọn họ âm mưu hại chết.
Lâm Liên Kiều từ sự đau đớn tột cùng đã hoá thành cơn phẫn nộ đến đỉnh điểm.
"Tôi sẽ giết cô…"
Cô hét lớn đinh tai, nhưng người chưa đứng dậy đã lại ngã khụy, cô không còn sức lực.
Lâm Diễm Tinh biết rõ tình trạng của cô nên mới không sợ, còn vui cười nham hiểm.
"Hahaha, cô có khả năng đó à? Thương tình cho cô sắp chết, tôi sẽ nói thêm cho cô biết một sự thật nữa.
Việc cô là người tiết lộ chỉ thị mật của quân đội, làm đội phía bắc tấn công thất bại, là do Tiêu An làm đó.
Anh ấy muốn gây sự chú ý để thăng tiến nên quyết định đem cô ra làm con cờ thí mạng.
Lan truyền tin mật ra ngoài, sau đó đổ tội cho cô, còn mình thì đi trình báo tố cáo vợ.
Một người đàn ông trung thành với nước không bao che bất kể là vợ mình như vậy, dĩ nhiên anh ấy sẽ được các lãnh đạo nhìn bằng con mắt khác."
Hoá ra là vậy, Lâm Liên Kiều người cứng đờ như tượng khi nhớ lại.
Một tuần trước khi cô sinh non, Tiêu An đều lạnh nhạt với cô, sau đó thì tin cô làm lộ cơ mật được lan truyền mạnh khắp nước.
Với công việc là một ký giả thời sự như cô, người ta càng tin hơn đó là thật mà đâu đâu