Lâm Liền Kiều lộ ra biểu cảm kinh ngạc đầu tiên, cô hé môi còn chưa kịp nói thì Sở Quân Huân đột nhiên đứng bật dậy.
Anh ôm sát cô vào người, một bên tai cô bị áp chặt vào người anh, bên tai còn lại, anh cũng bịt chặt bằng bàn tay to lớn của mình.
"Sở Quân Huân, anh đang làm…"
Tiếng súng vang lên ngay lúc Lâm Liên Kiều đang nói, cô giật bắn người, mắt nhắm nghiền, hai tay vô thức ôm chặt lấy anh.
Sau tiếng súng đầu tiên, Sở Quân Huân còn bắn liên tiếp thêm hai phát súng nữa.
Mặt dù hai tai đều bị bịt kín, nhưng nó không thể nào ngăn hết thứ âm thanh của sự chết chóc này truyền vào tai cô.
Bẵng đi vài giây thì không còn tiếng động gì nữa.
Lâm Liên Kiều ngẩn người, ba phát súng Sở Quân Huân bắn ra mới khiến cô hiểu được tại sao anh lại nói việc này chỉ có mình anh biết.
Hai mắt cô rưng rưng, gương mặt bỗng nhiên mếu lại, cô không biết tại sao mình lại bật khóc.
Sở Quân Huân thu súng, nhìn thấy cô gái của mình khóc mà người run bần bật anh cũng chau mày đau xót thay, bàn tay ấm áp vẫn đặt trên người cô chưa bao giờ buông ra.
"Kiều Kiều, anh đưa em về nhà."
Lâm Liên Kiều bất chợt siết chặt vào người anh, cô vẫn trong cơn nức nở nói.
"Đừng đưa em về nhà.
Em… em không muốn cha thấy em như thế này."
Sở Quân Huân lấy tay xoa đầu cô, sự dịu dàng mà lần đầu trong đời cô cảm nhận được, lòng ngực không thể điều khiển mà bỗng dưng lại thấy xốn xang khác thường.
Sở Quân Huân ngồi xuống, anh nắm chặt tay cô, nhìn thẳng vào đôi mắt đang hoảng loạn, anh nói.
"Anh không nói đưa về nhà của em.
Về nhà của anh."
Nói xong, Sở Quân Huân liền bế cô nhấc bổng lên.
Cửa chính đang ở trong đằng kia nhưng chân của anh lại di chuyển ra phía cửa sổ.
Anh dùng chân đá bật cửa sổ ra, ánh sáng lẫn một chút bụi bẩn bỗng nhiên tràn vào làm Lâm Liên Kiều chói mắt.
Khi đã lấy lại trạng thái bình thường, cô nhìn xuống con hẻm vắng bên dưới rồi nhìn lên Sở Quân Huân.
Nhìn gương mặt mặt của anh, cô như dự đoán trước được việc tiếp theo anh sẽ làm.
"Không lẽ anh định…"
"Nhắm mắt lại, đừng nhìn xuống."
Sở Quân Huân nói rồi hành động cũng vô cùng thành thục và dứt khoát.
Anh đặt chân lên cửa sổ với ý định nhảy xuống từ tầng hai.
Lâm Liên Kiều biết mình không thể ngăn được anh, cô cứ thế mà phó mặt cho anh đưa mình nhảy xuống.
Dù sao cô cũng không thể đi bằng cửa chính với bộ phận dạng nhếch nhác, đáng xấu hổ như hiện tại được.
Sở Quân Huân không hổ danh là người đàn ông của quân đội, anh nhảy xuống mái hiên của nhà bên dưới, rồi từ đó mới tiếp đất.
Không một động tác thừa, chỉ trong vài cái chớp mắt anh đã đưa cô xuống an toàn.
Anh đi một hướng khác không có người để đưa cô ra xe đang đậu chờ sẵn.
Đôi chân dài di chuyển thoăn thoắt mà rất chắc chắn.
Lâm Liên Kiều ngẩng lên nhìn anh, đột nhiên cô lại cảm thấy có chút rung động, hay đó chỉ là sự cảm kích, cô không chắc nữa.
Nhưng trong lòng cô lúc này cảm thấy vô cùng an tâm.
Cô lại tựa đầu vào người anh, hai tay đan lại ôm anh chặt hơn.
"Cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm."
Sở Quân Huân đáp lại bằng khóe môi nhếch nhẹ.
"Anh không nhận lời cảm ơn suông đâu."
…
Những người đứng bên ngoài căn phòng kia vẫn chưa biết rằng Sở hữu Quân Huân và Lâm Liên Kiều đã rời khỏi và trong căn phòng đó chỉ còn lại ba người đàn ông kệch cỡm đã hồn lìa khỏi xác.
Vừa rồi tiếng súng nổ ra, làm Lý Lộ Lộ lẫn bà chủ nhà khách đều dựng tóc gáy.
Lý Lộ Lộ hai tròng mắt chao đảo liên hồi, mồ hôi túa ra ướt cả áo, tim thì đập nhanh như có bệnh.
Cô ta đang cố vận hết những gì đang có một trong não bộ của mình để đoán xem là Sở Quân Huân bắn ba người kia hay là bắn Lâm Liên Kiều? Chỉ có ba phát súng nổ ra, vậy nên hoặc là ba người lãnh ba phát, hoặc là một người lãnh trọn cả ba phát thôi.
Nếu người chết là Lâm Liên Kiều thì cô ta sẽ bình an mà qua được kiếp nạn này, nếu không, cuộc đời của cô ta từ nay chấm hết.
Cơn căng thẳng càng leo thang hơn khi cánh cửa trong căn phòng đó vẫn chưa mở ra, việc không thể biết được kết quả khiến cô ta không thể nào yên được, cảm giác như đang đi vào một nơi mà bản thân có thể bị mất mạng bất cứ lúc nào.
Lý Lộ Lộ run đến mức