Sở Quân Huân rõ là đang lợi dụng vết thương, lợi dụng sự áy náy của Lâm Liên Kiều để cô phục vụ anh đây mà.
Nhưng cô không dễ gì mà mà lại đồng ý ngay.
Cô đứng cẩn dậy, khoanh tay kiêu ngạo, đôi lúc cô cũng phải làm như thế mới không bị anh chèn ép.
"Sao em phải chăm sóc cho anh chứ? Em đâu phải người hầu của anh.
Hơn nữa, còn vài ngày nữa em phải thi đại học rồi, em không có rảnh."
Sở Quân Huân hơi hơi cười, anh kéo nhẹ tay cô lại ngồi xuống bên mình, đột nhiên kề môi xáp lại ngay bên tai cô rồi nói.
"Thi đại học cũng làm thống soái phu nhân mà không thi đại học cũng làm thống soái phu nhân.
Nếu đều cùng một đích đến thì sao em không chọn con đường dễ dàng nhất cho mình chứ?"
Lâm Liên Kiều bị hơi nóng từ lời nói của anh truyền qua vành tai mà nổi hết gai óc, hai tai cô đỏ bừng, rùng mình nghiêng người né ra xa, nhưng bàn tay của Sở Quân Huân cứ ôm eo cô chặt cứng.
Bây giờ cứ quay mặt lại là như áp má kề má, thế nên cô cứ quay đầu đi hướng khác chẳng chịu nhìn anh, mi mắt cứ chớp giật lộ rõ ra vẻ ngượng ngùng bối rối.
"Sao anh cứ nói mãi chuyện đó, ai muốn làm thống soái phu nhân của anh chứ?"
Câu nói của cô vừa dứt, nụ cười trên môi của Sở Quân Huân cũng bỗng dưng dập tắt.
Bất ngờ anh mặt kệ bàn tay bị thương mà đè mạnh cô xuống giường, nhìn từ bên dưới lên, biểu hiện từ chân mày đến từng cái hé môi giống hệt như một hũ giấm lớn.
"Không muốn làm phu nhân của anh, vậy em muốn làm phu nhân của kẻ khác?"
Lâm Liên Kiều há hốc không hiểu nổi vì sao anh có thể nghĩ được sâu xa đến thế, cô loạng choạng chống tay vội ngồi dậy giải thích.
"Không không, ý em không phải như thế?"
Nhìn thấy gương mặt cô hớt hãi, Sở Quân Huân lại nhếch môi cười nhẹ, rồi đưa bàn tay lả lướt lên làn da mềm mịn, vuốt má cô một cái, anh nói.
"Vậy thì tốt, mà anh cũng đã tuyên bố em là của anh rồi, em có muốn cũng không ai dám cưới em."
Vẻ mặt của anh sau khi nói xong còn cười rất mãn nguyện, Lâm Liên Kiều cảm giác trong trường hợp này cô như con cừu vừa bị sập bẫy vậy, nhìn anh vui vẻ mà cô chỉ biết bất lực thở dài.
"Cái tên ác ma này…"
Bỗng nhiên, bầu không khí dường như có sự chuyển biến, đột ngột trầm lắng hẳn, Sở Quân Huân bất chợt tựa đầu vào lòng cô, ở dưới hõm cổ của cô, anh hơi ngước lên nói một câu mà nét mặt ngập tràn tâm tư phức tạp.
"Kiều Kiều, cả đời này anh sẽ bảo vệ em, vậy nên em cứ thoải mái tận hưởng cuộc sống đi, đừng lo sợ điều gì cả."
Lâm Liên Kiều sững người, liền nhớ đến lúc cô lỡ miệng nói chuyện mình đã sống lại lần nữa ở trong nhà giam, cô suy đoán, liệu không biết có phải anh đã nghe được và để tâm tới tận bây giờ không?
"Có phải anh…"
Cô lưỡng lự nói rồi lại ngừng, đột nhiên lại nghĩ suy đoán của mình cũng có thể sai.
Nếu anh thật sự nghe được những gì cô nói mà để tâm, liệu anh có thể bình tĩnh như thế này sao? Theo phản ứng bình thường thì anh có lẽ sẽ nghĩ cô có vấn đề về thần kinh thì đúng hơn.
Thú thật, hiện tại cô rất sợ bị anh vứt bỏ, vì anh là người duy nhất có khả năng bảo vệ chu toàn cho cha cô và có dựa vào anh, cô mới có thể trả thù.
Không phải cứ được ông trời thương xót một lần là cô liền trở nên có năng lực siêu nhiên, việc gì cũng có thể giải quyết triệt để.
Đôi lúc cô phải thừa nhận, cô chỉ mạnh mẽ hơn về ý chí, còn về những thứ khác, chỉ có lợi dụng anh cô mới có thể đạt được.
Cô trở thành kẻ xấu xa cũng được, miễn là cô bảo vệ được gia đình của mình, đó là mục tiêu duy nhất mà cô bắt buộc phải thực hiện được ở cuộc đời thứ hai này.
Cô hít một hơi thật sâu, đưa tay ôm anh đáp lại, đôi mắt không có thần nhưng vẫn cố ý trả lời thật mùi mẫn để tranh thủ làm anh vui lòng.
"Sở Quân Huân, một mình em sống vui vẻ sao mà được chứ, anh cũng phải tận hưởng