Lâm Liên Kiều nhìn bộ dạng này của Sở Quân Huân, cô đoán chắc anh lại ghen với Tống Uyển Trân rồi.
Hết ghen với hoạn quan rồi đến người ta là phụ nữ anh cũng không tha, cô thật không biết có thứ gì trên đời mới khiến anh an tâm về cô được.
Nhưng để đối phó với những lúc như thế này, Lâm Liên Kiều cũng đã có nhiều kinh nghiệm để biết mình phải làm gì rồi.
Tuy nhiên, ở đây đang là chốn đông người, cô không thể thân mật với anh quá mức, nên chỉ khoác tay anh nói nhỏ.
"Em chỉ thích anh thôi, được chưa?"
Sở Quân Huân tạm hài lòng, khoé môi khẽ cong nhẹ.
"Nói vậy còn nghe được.
Đi, anh đưa em đi gặp gia chủ."
Phía bên này, Tống Uyển Trân vẫn đưa mắt nhìn theo Lâm Liên Kiều và Sở Quân Huân, cha của cô ta thấy thế mới nói thầm vào tai cô ta, hai con ngươi chao đảo có ý gian.
"Trân Trân à, con nhất định phải nắm bắt được Sở Quân Huân thì cha mới không bắt con đi xem mắt.
Tuy cậu ta lớn hơn con nhiều tuổi nhưng về ngoại hình, thế lực hay tiền tài đều không ai sánh bằng.
Có người như thế này làm con rể, cha mới không phải cúi đầu với ai nữa.
Con đừng thấy Lâm Liên Kiều kia quấn quýt với Sở Quân Huân như thế mà nản lòng.
So với cô ta thì con có xuất thân cao hơn nên không cần phải sợ.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, con cứ cật lực tiến tới là được."
Tống Uyển Trân nghe những lời răn dạy từ cha mà cô ta chỉ im lặng, không tỏ ý đồng tình, cũng không lên tiếng phản đối, cứ thế mà lẳng lặng giấu đi suy nghĩ thật sự.
Đúng lúc này, tiếng pháo hoa ồn ã nối tiếp nhau vang lên, tiếng nhạc kèn cùng lúc nổi lên tưng bừng báo hiệu đã đến giờ lành làm lễ.
Các quan khách được mời đến liền trở về vị trí ngồi của mình.
Sở Quân Huân và Sở Quân Bội Nhi được chuẩn bị một vị đặc biệt, nhưng hiện tại chỉ có một mình Sở Quân Bội Nhi ngồi, nơi vị trí của Sở Quân Huân bị bỏ trống khiến Tiêu Duật Hành sượng mặt.
"Sở Quân tiểu thư, ngài Sở Quân…"
"Đến rồi."
Sở Quân Bội Nhi trả lời có chút hậm hực, cô ta vừa nói xong thì Sở Quân Huân cũng kịp đến, nét mặt của cô ta liền thay đổi nhanh đến chóng mặt.
"Anh, anh mau ngồi đi."
"Ngài…"
Tiêu Duật Hành rạng rỡ quay lại nhìn, khuôn mặt ngay tức khắc biến chuyển xám xịt khi nhìn thấy người đi bên cạnh anh là Lâm Liên Kiều, người mà ông ta đã cố tình không mời ngay từ đầu.
Lâm Liên Kiều biết ông ta không muốn mời cô, nhưng cô là được Lâm Diễm Tinh mời tới, không có lý gì mà cô phải tỏ ra sượng sùng.
Cô bước lên, để tấm thiệp mời của mình nổi bật ở chính giữa bàn, kiêu ngạo nói.
"Tiêu phó quan, tôi là người mà cô dâu ngày hôm nay mời tới nên ông không cần kinh ngạc như vậy."
Tiêu Duật Hành không kinh ngạc mà chính là đang lo sợ cô sẽ giở trò gì đó, ông ta quả thật có linh cảm xấu khi vừa nhìn thấy cô.
Tâm tình nén cơn bực dọc, miệng của ông ta cố nở nụ cười niềm nở.
"Tôi có kinh ngạc đâu chứ, Lâm tiểu thư đến càng quý hoá nữa là đằng khác, nào ngài Sở Quân, Lâm tiểu thư mau ngồi xuống đi."
Tiêu Duật Hành lén đưa tay lau mồ hôi, trong lòng thầm trách cứ Lâm Diễm Tinh đã tự ý mời cô mà không cho ông ta biết.
Vốn dĩ hôn lễ hôm nay là ngày để vui vẻ, mà giờ ông ta phải nơm nớp lo sợ để đề phòng cô như đề phòng dưới chân giẫm phải mìn vậy.
Đến việc tiếp cận Sở Quân Huân để nói giúp cho Tiêu An bây giờ cũng vì sự có mặt của cô mà làm cho tan tành cả rồi.
Lâm Liên Kiều ngồi xuống mà thầm cười, chắc ông ta đang tức tối lắm đây, mà khiến cho bọn họ càng bồn chồn, thì cô càng thích thú muốn đẩy trò chơi chơi đi xa hơn nữa.
Sở Quân Huân cũng kéo ghế ngồi xuống, nhưng anh lại không giữ khoảng cách mà đẩy ghế ngồi thật sát cô, như sợ cô bị ai cướp mất.
Sở Quân Bội Nhi thấy vậy cũng cười cười nói trêu.
"Anh à, anh không cần giữ của kỹ vậy đâu.
Ai mà cướp được của anh