Không ngờ Lý Lộ Lộ lại dai dẳng bám theo Lâm Liên Kiều đến tận đây, cô ta không cam tâm để một đứa mình từng đè đầu cưỡi cổ nay lại vênh váo trước mặt cô ta như thế.
Cô ta ôm mặt, hai mắt rưng rưng uất ức, làm ra vẻ mình là nạn nhân.
"Lộ Lộ, em nói gì vậy, Kiều Kiều làm sao có thể…"
"Tôi có thể.
Đúng thật là tôi đánh cô ta đấy."
Lâm Liên Kiều khoanh tay, đôi mày nhướng lên bá đạo, thẳng thừng thừa nhận không hề do dự, cô còn nhếch môi cười tỏ vẻ rất đắc thắng.
Lý Lộ Lộ liền tiến sát, dựa tay Tiêu An để lấy dũng khí chỉ vào mặt cô, bởi vì cô ta biết cô rất sợ Tiêu An, chuyện gì cũng nghe lời anh ta.
"Đấy, anh nghe chưa, cô ta thừa nhận rồi.
Anh là cựu hội trưởng hội học sinh, anh phải đề nghị kỷ luật cô ta đó."
Tiêu An trong lòng quả thật không thích gì Lâm Liên Kiều nhưng anh ta cũng không tin một đứa nhu nhược như cô có thể làm ra những chuyện như vậy.
Mà đây cũng không phải chuyện xấu gì, anh ta có thể lợi dụng chuyện này để mượn gió bẻ măng, đội lốt chính nghĩa trừng trị con heo mập như cô để cô bớt bám theo anh ta.
Trong lòng Tiêu An vừa nghĩ vừa cười thích chí.
"Kiều Kiều, chuyện này em không được nói dối, nếu em nhất quyết thừa nhận như thế thì anh cũng không bênh vực em được đâu."
Lâm Liên Kiều gai gốc đáp lại không cần nghĩ ngợi, cô vừa nói vừa đi ngang qua phớt lờ hai người họ như xem bọn họ là kẻ ngáng đường vậy.
"Ai cần anh bênh vực, muốn kỷ luật thì kỷ luật.
Nhưng làm cho đúng quy trình vào, hai người mà ăn không nói có, bị tôi vạch mặt đến lúc đó thì không biết giấu mặt bồn cầu hay vào mông kẻ khác đấy."
Câu nói đặc quạnh sự giễu cợt khiến Tiêu An lẫn Lý Lộ Lộ đều xanh mặt tức điên.
Hơn nữa, Lâm Liên Kiều thường ngày nghe lời Tiêu An, đùng một cái lại trở nên nói năng khinh thường anh ta như thế chẳng khác nào đang sỉ nhục anh ta.
Động chạm đến lòng tự trọng, Tiêu An liền nóng mặt tức giận, mà bắt tay cô lại nói cho ra nhẽ.
"Lâm Liên Kiều, hôm nay em bị làm sao vậy, nói năng thô thiển không biết chừng mực, anh chiều em quá rồi đúng không?"
Lâm Liên Kiều mím môi, khẽ chạm vào tay Tiêu An.
Trong lòng Tiêu An còn đang thầm hả hê.
"Ha, mới nạt một cái đã trở lại thành con cún ngoan rồi."
Như đọc được suy nghĩ trong đầu Tiêu An, anh ta vừa mới nghĩ xong Lâm Liên Kiều liền siết mạnh tay, giật ngược tay của anh ta ra phía sau, khiến anh ta la toáng.
"Lâm Liên Kiều, em đang làm gì thế, á, đau quá, thả tay ra mau."
"Tiêu An, Lâm Liên Kiều tôi chẳng coi anh là cái đinh gì trong mắt hết.
Anh muốn chiều ai thì chiều, đừng mở mồm ra là muốn chiều tôi, buồn nôn lắm."
"Lâm Liên Kiều, cô muốn bẻ gãy tay anh ấy sao, mau bỏ ra."
Nhìn Tiêu An nhăn mặt khổ sở, Lý Lộ Lộ cũng sốt sắng mà nhào đến.
Cô ta muốn cho cô một trận, nhưng còn chưa kịp chạm vào người cô, cô đã thả tay Tiêu An ra, hất văng quả tạ này cho cô ta.
Kết quả, hai người đều ngã nhào ra nền đất, Tiêu An còn đè lên người cô ta.
Lâm Liên Kiều phủi tay sạch sẽ rồi nói.
"Tiêu An, Lý Lộ Lộ thích anh đấy, anh đi mà nuông chiều cô ta, nhưng mà… đừng có để cho ai kia biết được, sẽ phiền phức đấy."
Tiêu An bị nói trúng tim đen mà câm nín nhất thời không thể phản bác.
Lâm Liên Kiều cười cười kiểu đùa cợt, nói xong liền quay mặt bỏ đi thẳng, mặt cho Lý Lộ Lộ và Tiêu An bị các bạn học cười cợt chỉ trỏ vì bộ dạng quá thảm hại.
Lý Lộ Lộ giữ gìn hình tượng kiêu sa bấy lâu, nay bị Lâm Liên Kiều làm cho một vố xấu mặt này, cô ta quả thật không thể nuốt trôi cục tức.
Cô ta bấm tay, phùng mang trợn mắt nghiến răng thầm chửi rủa.
"Ả mập xấu xí kia, chờ đấy, tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ."
Bên ngoài trường, một chiếc xe đen bóng kiểu dáng mới nhất hiện giờ đang đậu bên hàng rào.
Người trong xe nhìn vào bên trong trường quan sát đã từ lâu, ngay cả người tài xế cũng há hốc mắt vì không thể tin được.
"Thiếu gia, đại tiểu thư nhà họ Lâm nghe đồn rất nhút nhát, nhưng nay tận mắt chứng kiến thì có vẻ mấy tin đồn kia đều vớ vẩn cả."
Người ngồi phía sau khuôn môi hơi cười, anh kéo